Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc

 

“Diệu Nhi, ta ở đây.” Một bàn tay thon dài kiên định nắm lấy ta: “Đừng hoảng sợ, là ta không cẩn thận đánh đổ giá cắm nến.”

“Ngài muốn uống nước?” Ta cảm thấy mặt giày ươn ướt, có lẽ Bùi Diễn Trinh muốn uống nước, rốt cuộc vô ý làm lật bàn, đổ nước.

“Không phải, chỉ là vết thương trên người hơi đau, ta muốn tìm rượu thuốc để xoa.” Trong bóng tối, thanh âm như nước hòa vào đêm đen chầm chậm truyền tới.

“Ta gọi hạ nhân tới giúp ngài xoa thuốc nhé.” Ta nhất thời nôn nóng, đại phu không phải nói vết thương không nặng sao? Không ngờ lại làm y đau đến mức tỉnh dậy, chẳng lẽ bị nội thương như người ta vẫn thường đồn đại!

Ta giật mình, chìa tay ra, định xoay người nhặt cây nến lên đốt, tay lại bị Bùi Diễn Trinh giữ chặt lấy: “Nàng đừng động đậy, kẻo giẫm phải mảnh vỡ chén trà, cắt vào chân bây giờ.”

“Không được, ta muốn thắp nến lên xem, không lẽ ngài trúng nội thương?”

Bùi Diễn Trinh cười nhẹ một tiếng: “Nếu ta bị nội thương, nàng thắp nến thì nhìn thế nào được?”

Ta hỏi ngay không cần suy nghĩ: “Vậy phải làm thế nào mới thấy được?” Hỏi xong chợt thấy hình như không ổn, nhưng tạm thời chưa tìm ra chỗ nào không ổn, không đợi ta kịp phản ứng, Bùi Diễn Trinh đã kéo tay ta đặt trên ngực y, rủ rỉ: “Nội thương đương nhiên phải vào bên trong mới thấy được.” Giọng nói khàn khàn vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, những rung động khe khẽ lên xuống đều đặn trong lồng ngực y truyền tới đầu ngón tay ta, thoáng chốc lan khắp tứ chi.

Đầu ngón tay ta như bị phỏng, bỗng cảm thấy mạch đập trong cổ tay nảy lên, tức thì muốn rút tay về. Nhưng Bùi Diễn Trình như có đôi mắt thấu hiểu lòng người, ngay cả trong màn đêm thăm thẳm đen như mực, cũng có thể thấy rõ những suy nghĩ những ý định của ta, vĩnh viễn thấy trước từng động tác của ta, tay còn chưa kịp rút về đã bị ngón tay y luồn qua, mười ngón tay đan chắc vào nhau, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ôn hòa tựa gió xuân vang lên: “Ta đã đi lấy rượu thuốc rồi, tự mình bôi thuốc được, không cần làm phiền đến người khác. Nàng ngồi xuống mép giường đi, chớ đi lung tung.”

Đề tài vừa chuyển, hơi thở ẩn chứa vài phần “không ổn” vừa mới lặng lẽ sinh sôi nảy nở lập tức tan biến. Ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là y vẫn chưa nói tiếp, tuy rằng thở phào, nhưng trong lòng lại có một cảm giác không nói rõ thành lời, tựa làn khói đen khi nến bị thổi tắt, chập chờn uốn lượn, dư âm tiêu tan.

Ta cúi đầu “Ừ” một tiếng, coi như đáp lại y.

Y nới lỏng tay ta ra, ta lặng lẽ tựa vào cột giường, ngửi thấy mùi rượu thuốc nồng nàn truyền tới như gần như xa, làn gió đêm len lỏi qua song cửa sổ, nhẹ nhàng cuốn bay sa màn sau lưng ta, lướt qua gò má, cảm thấy hơi ngưa ngứa.

Có lẽ gió đã xua tan những đám mây đen, để lộ vầng trăng sáng giữa trời cao, có lẽ ta đã dần dần thích ứng với bóng tối, nương theo ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, ta thấy vạt áo Bùi Diễn Trinh mở ra, áo trong cởi nửa, đang vất vả xoa rượu thuốc lên vết thương sau lưng.

Ta sốt ruột nói: “Tay ngài còn đang bị thương, ta giúp ngài xoa thuốc nhé.” Không đợi y trả lời, lập tức cầm lấy rượu thuốc đổ một ít vào lòng bàn tay rồi xoa lên vết thương, chầm chậm chầm chậm, nhớ hồi còn nhỏ ta thường hay vấp té, lúc phụ thân xoa rượu thuốc thường dùng thêm chút lực làm vết thương nóng lên, ta cũng bắt chước theo hăng hái xoa rượu thuốc lên vết bầm.

“Trên người ngài còn chỗ nào đau nữa?” Xoa rượu thuốc đến khi nóng lên xong, ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Bùi Diễn Trinh chẳng biết quay đầu lại từ lúc nào, y lẳng lặng nhìn ta, cực kỳ chuyên chú, ta sửng sốt.

Bỗng nhiên lại một cơn gió thoảng qua, sa màn bay bay, lướt nhẹ qua cái mũi cao thẳng đối diện ta, lướt qua đôi môi khẽ mím của y, sau đó thong thả hạ xuống, không mang theo chút ấm áp. Chỉ có vầng trăng sáng lại bị mây đen che lấp, căn phòng lại chìm trong bóng tối…

“Còn vài chỗ bị bầm tím, nàng giúp ta xoa thuốc.” Lát sau, nghe thấy Bùi Diễn Trinh nói, không nhanh không chậm. Trong khoảnh khắc đó đã gọi linh hồn đang phiêu lãng của ta quay về, y nhất định rất đau, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Ta lại đổ chút rượu thuốc vào lòng bàn tay, vươn tay ra muốn xoa thuốc giúp y, đột nhiên nhận ra trong bóng đêm đen như mực này, ngay cả dáng người y ta cũng không nhìn rõ, đừng nói là mấy vết tím bầm, nhất thời luống cuống tay chân: “Ta không nhìn thấy…”



“Không sao.” Bùi Diễn Trinh cầm lấy cổ tay ta, dẫn dắt ta chạm vào một chỗ sưng, cúi đầu nói: “Đây này.”

Ta dùng đầu ngón tay sờ quanh chỗ sưng, úp tay lên đó, chầm chậm xoa bóp, đến khi luồng nhiệt nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay, Bùi Diễn Trinh lại dẫn dắt ta chạm vào vết bầm tím kế tiếp, ta sờ sờ, hình như là ở bên sườn, ta nhẩm tính phải xoa ít nhất nửa chén trà mới nóng lên được, không ngờ, mới nửa nén hương mà da thịt bên dưới đã bỏng rát, đủ thấy lực đạo tay ta tăng lên không ít.

Dưới sự chỉ dẫn của Bùi Diễn Trinh, ta cứ như người mù sờ voi xoa thuốc ở ba, bốn vị trí, sau đó nhiệt độ cơ thể y ngày càng tăng cao, cho đến chỗ cuối cùng… Nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm trầm của Bùi Diễn Trinh “Còn chỗ này nữa…” Tiếng nói gần sát bên tai, lại tựa như vẳng lại từ nơi xa xăm nào đó, quẩn quanh bên tai ta như có như không.

Ta theo sự dẫn dắt của y chạm đến một nơi, chỗ đó còn chưa xoa thuốc mà đã nóng rẫy, nhưng ta cảm thấy nó không giống với những vết bầm tím trước, không khỏi nghi hoặc sờ chung quanh, đầu ngón tay lướt qua một điểm nhô lên, nghe thấy phía trên đỉnh đầu Bùi Diễn Trinh đột nhiên hít vào thật mạnh, ta rất thắc mắc, lại không đoán ra đó là cái gì, bèn nổi lòng hiếu kỳ sờ mó kỹ càng, hơi thở Bùi Diễn Trinh tức thì trở nên hỗn loạn, cùng lúc đó, ta cảm thấy điểm nho nhỏ nhô lên ấy nảy lên thình thịch, chợt giật mình ngộ ra chỗ tay mình vừa sờ chính là ngực y, mà điểm nhô lên kia chính là thù du trên ngực y…

Ta nhất thời lúng túng, hốt hoảng rụt tay về định xoay người đứng dậy, không thấy cái cột giường rắn chắc đang vô tư đứng đằng sau, lập tức “Cộp!” một tiếng đâm thẳng vào đó, ta còn nghĩ phen này trán nhất định sưng to, nào ngờ cái cột giường cũng không cứng như ta tưởng, còn có mùi thuốc, ánh trăng lại rọi qua khung cửa sổ, ta nhìn kỹ thì thấy đúng là Bùi Diễn Trinh đã vươn tay ra chắn trước trán ta.

“Diệu Nhi, nàng có đau không? Mau để ta xem nào.” Bùi Diễn Trinh túm lấy bả vai ta muốn xoay người ta lại, ta nhất thời xấu hổ, chìa tay muốn đẩy y ra, lại nghe thấy y khẽ rên lên một tiếng, bàn tay đặt trên vai ta tức thì nới lỏng. Ta không khỏi quay đầu: “Sao vậy?”

Chỉ thấy Bùi Diễn Trinh hơi cong người, tay trái cầm lấy cổ tay phải bị băng kín mít, bờ môi trăng bệch. Bấy giờ ta mới phát hiện ra cái tay vừa chắn trước trán ta chính là tay phải bị thương, lòng ta nhất thời trùng xuống, đau đớn khôn nguôi: “Có phải rất đau không? Mau để ta xem nào!” Ta cúi đầu cầm cổ tay y lên muốn xem, không ngờ lại bị cánh tay trái phía sau lưng ôm lấy, cả người nằm gọn trong lòng y.

Thoáng chốc, mùi mực thơm nhàn nhạt quen thuộc trên người Bùi Diễn Trinh ùa tới, ngay cả mùi rượu thuốc nồng đậm kia cũng không át được.

“Không đau, có nàng bên cạnh cái gì cũng khỏi, nếu không có nàng, linh đan diệu dược gì cũng không hiệu quả.” Hơi thở ươn ướt phả bên tai, lưu lại luồng nhiệt ấm áp: “Diệu Nhi, đừng rời khỏi ta.”

Ta bị y ghìm chặt trước ngực, dán vào làn da lành lạnh tựa bạch ngọc, nhận thấy trong lời nói ấy không hiểu sao lại ẩn chứa chút bi thương, ta nhất thời căng thẳng: “Được, ta không đi.”

“Vĩnh viễn không rời đi?” Bùi Diễn Trinh ghé sát tai ta hỏi lại, cánh môi gần đến không thể gần hơn, từng chữ từng chữ vuốt ve vành tai rồi len lỏi vào trong, chữ chữ men theo lỗ tai đi vào trong tim…

“Vĩnh viễn không rời đi.” Ta hứa hẹn, vừa mở miệng, đôi môi khó tránh khỏi chạm vào lồng ngực y, lại tựa như đang thề thốt với ngực y…

Bên tai vang lên tiếng thở dài: “Giờ nàng để ta xem trán nàng được không?” Y nắm lấy bả vai ta, kéo ta ra khỏi ngực y, vừa vươn tay chậm rãi vén sợi tóc rủ trước trán ta, vừa nhẹ nhàng xoa trán ta, ta trước sau vẫn cụp mắt, chỉ nhìn thấy ánh trăng loang lổ trên tấm sa màn, rõ ràng chỉ là ánh trăng nhè nhẹ, vậy mà má ta tựa như bị ánh nắng gay gắt nướng cháy, càng lúc càng nóng, nhiệt đột ngày một tăng cao.

“Diệu Nhi..” Bùi Diễn Trinh cúi đầu gọi ta.

“Ơi~” Ta ậm ờ đáp lại, vẫn không nhìn y.

“Diệu Nhi…” Y lại gọi ta.

“Ơi~” Ta lại đáp lời, vẫn kiên trì nhìn ánh trăng kia vô cùng chuyên chú.

Cứ như vậy một gọi một đáp gần chục lần, y không nề, ta chẳng phiền, hai người cũng chẳng rõ đang kiên trì cái gì, vốn tưởng rằng y còn muốn gọi ta lần thứ mười một, không ngờ đợi mãi vẫn không thấy có tiếng động, căn phòng yên tĩnh dị thường, ta nhất thời sơ sẩy, tò mò ngẩng đầu lên nhìn y, không ngờ vừa ngẩng đầu môi đã chạm vào cánh môi y, bị y vừa vặn mút lấy.

Mặt ta đột nhiên nóng bừng, vừa muốn lui đi, lại bị ngón tay y giữ chặt càm không lui về sau được. Bùi Diễn Trinh mút lấy đôi môi ta, giữa cơn mê man cuống họng bật ra một câu: “Diệu Nhi…” Vô cùng khàn.

“Ơi~” Ta khẽ mở miệng theo bản năng đáp lời y, không ngờ vừa hé miệng đã bị đầu lưỡi y nhanh nhẹn tiến vào, chỉ trong chốc lát đã tấn công vào cửa thành, quét sạch ngàn quân.



Ánh trăng như sương, chiếu vào mắt y, sóng lớn dâng trào ùn ùn kéo tới bao phủ ta…

Chẳng biết từ lúc nào vạt áo trước đã mở ra, ngón tay Bùi Diễn Trinh chạy dọc theo gáy ta chầm chậm thăm dò bên trong, đầu ngón tay mơn trớn xương quai xanh rồi lướt tới đầu vai, gạt nhẹ, xiêm y dưới bàn tay y đã nhẹ nhàng rơi xuống đất… Thượng huyền, điều âm, gẩy đàn, hành văn liền mạch lưu loát sinh động, ba năm cách biệt mà vẫn như ngày xưa, cả trăm ngàn lần mỗi lần đều thành thạo vô cùng…

“Diệu Nhi, nàng nóng quá~” Y cúi đầu, hôn lên động mạch trên gáy đang nảy lên thình thịch, mút đi mút lại.

Ánh trăng chợt lẩn trốn, mây đen trong căn phòng tối tăm lại sổ lồng chui ra, tản mạn khắp nơi.

Y dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo điểm nhọn trước ngực ta, lướt sợi dây đàn, một luồng nhiệt nóng lập tức theo điểm đó lan truyền khắp thân thể, eo ta mềm nhũn, toàn bộ khí lực nhất thời tiêu biến, ngã vào khuỷu tay y. Y nắm lấy ngực ta, đầu ngón tay dọc theo bờ ngực phập phồng phác một đường đi xuống, cuối cùng lại vòng về điểm tối cao kia lưu luyến không rời, khiến ta không kìm được khẽ run lên.

Y vẫn không ngừng lại, vươn tay vòng qua bả vai ta, lướt dọc theo sống lưng ta chầm chậm từ từ đi xuống dưới, miệng khẽ ngâm: “Đại mạc cô yên trực.” Cuối cùng, ở chỗ xương cùng nhẹ nhàng vòng lại: “Trường hà lạc nhật viên.” [1]

Mặt ta thoáng cái nóng bừng như thiêu như đốt, chìa tay muốn đẩy y ra, lại bị y giữ chặt cổ tay, đặt bên môi liếm lòng bàn tay, mười ngón tay từng ngón từng ngón lần lượt mút lấy, ánh trăng lại thoát khỏi mây đen, chiếu vào ấn đường Bùi Diễn Trinh đang vùi đầu trong lòng bàn tay ta, y lại ngẩng đầu lên, liếm liếm khóe môi như vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Diệu, đừng nói…”

Vừa nói vừa kéo ta vào lòng, nhất thời hai người dán sát vào nhau, lợi khí của y lập tức tiến thẳng vào, kín kẽ, không chừa lại bất kỳ khe hở nào.

Ta run lên, lại không dám nhìn y, nghẹo đầu sang một bên, lại chạm vào lớp băng quấn trên tay y: “Tay chàng… đau không?”

Bùi Diễn Trinh mỉm cười trên đầu ta: “Diệu Nhi thương tiếc ta? Chi bằng… Diệu Nhi đi lên, thế nào?”

Ta nhướn mày, hung hăng trừng mắt nhìn y, Bùi Diễn Trinh thấy ta như vậy, ngửa đầu cười thoải mái, rồi lại cúi đầu, vùi vào gáy ta cất giọng khàn khàn: “Bắt đầu, Diệu Nhi…”

Như là tiếng kèn tuyên chiến, chỉ trong chốc lát thương vàng ngựa sắt đạp núi sông, khói báo động che lấp chiến trường rung chuyển… Một đêm dông tố cuồn cuộn, cho đến lúc phương đông vừa rạng, ngoài song cửa sổ sương khuya thánh thót rơi miền trúc lâm…

~~~~~o0o~~~~~

Chú thích

[1] Trích trong “Sứ chí tái thượng” của Vương Duy.

Ngọn khói tỏa trên sa mạc lớn.

Mặt trời lặn dần xuống sông dài.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.