Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
“Chỉ là tấm lòng thành này có nhật nguyệt chứng giám, quân có thể thưởng?”
Mặt ta nóng bừng, quay đầu sang chỗ khác, nghĩ một lát lại ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy thấm mực nhuộm trăng: “Có thưởng, đương nhiên có thưởng. Vậy phong ngài làm “Thẩm phủ chưởng chước đệ nhất trù”, thế nào?”
Bùi Diễn Trinh nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn lăn tăn gợn sóng, chìa tay vuốt ve đuôi mắt ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tiêu Nhi thật giống nàng, đặc biệt là đôi mắt phượng sóng sánh nước này càng giống như đúc.” Y cúi đầu, kề sát bên ta, gần đến không thể gần hơn, hai tay tóm lấy cổ tay ta: “Diệu Nhi, nàng có tha thứ cho ta không?” Hơi thở ấm áp phả ra từ đôi môi, lướt qua cánh môi ta, chầm chậm, từ từ lan tỏa, trong khoảng khắc ấy, sợi dây đàn nơi đáy lòng bị gẩy nhẹ, một chuỗi vũ âm vang lên thánh thót.
Ta mơ màng nhìn y bỗng dưng nới cổ tay ta, lấy từ trong ngực mấy thứ mỏng manh gì đó đặt vào tay ta: “Ta đã nói một năm làm một đôi hình nhân tặng nàng, năm nay đã là năm thứ tư, bốn năm, tưởng niệm, hai hài âm, [1] Diễn Trinh một khắc cũng không dám quên lời hứa năm nào, Diệu Nhi còn nhớ chứ?”
Ta cúi đầu nhìn bốn đôi hình nhân trông rất sống động trong lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ động, biết rõ là đại pháp hàng yêu phục ma chính tông của Bùi thị đánh đâu thắng đó không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3485988/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.