“Chỉ là tấm lòng thành này có nhật nguyệt chứng giám, quân có thể thưởng?”
Mặt ta nóng bừng, quay đầu sang chỗ khác, nghĩ một lát lại ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy thấm mực nhuộm trăng: “Có thưởng, đương nhiên có thưởng. Vậy phong ngài làm “Thẩm phủ chưởng chước đệ nhất trù”, thế nào?”
Bùi Diễn Trinh nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn lăn tăn gợn sóng, chìa tay vuốt ve đuôi mắt ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tiêu Nhi thật giống nàng, đặc biệt là đôi mắt phượng sóng sánh nước này càng giống như đúc.” Y cúi đầu, kề sát bên ta, gần đến không thể gần hơn, hai tay tóm lấy cổ tay ta: “Diệu Nhi, nàng có tha thứ cho ta không?” Hơi thở ấm áp phả ra từ đôi môi, lướt qua cánh môi ta, chầm chậm, từ từ lan tỏa, trong khoảng khắc ấy, sợi dây đàn nơi đáy lòng bị gẩy nhẹ, một chuỗi vũ âm vang lên thánh thót.
Ta mơ màng nhìn y bỗng dưng nới cổ tay ta, lấy từ trong ngực mấy thứ mỏng manh gì đó đặt vào tay ta: “Ta đã nói một năm làm một đôi hình nhân tặng nàng, năm nay đã là năm thứ tư, bốn năm, tưởng niệm, hai hài âm, [1] Diễn Trinh một khắc cũng không dám quên lời hứa năm nào, Diệu Nhi còn nhớ chứ?”
Ta cúi đầu nhìn bốn đôi hình nhân trông rất sống động trong lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ động, biết rõ là đại pháp hàng yêu phục ma chính tông của Bùi thị đánh đâu thắng đó không ai địch lại, lại không kìm được một hàng lệ trào khóe mắt rơi “tách” xuống, mặc dù ta chỉ là một tiểu yêu hoang dã vùng sơn cước, đụng phải pháp sư tróc yêu trừ ma đạo hạnh cao thâm như Bùi Diễn Trinh, bị tróc nã hàng phục về tình về lý có thể tha thứ, cũng không thể coi ta là kẻ ý chí bạc nhược, chỉ là chạy trời không khỏi nắng mà thôi.
“Diệu Nhi, đừng khóc.” Bùi Diễn Trinh ôm lấy ta, nhẹ nhàng đong đưa vỗ về lưng ta, đột nhiên, lại nghe y nói: “Diệu Nhi, cẩn thận!” Thoáng cái đẩy ta ra, giơ tay đỡ lấy, nghiêng mặt né tránh. Một chuỗi động tác liên hoàn ngắn gọn mà lưu loát, không lề mề dây dưa chút nào.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay y chút nước đỏ au còn đọng lại cùng với mấy hạt ớt khô chầm chậm chảy xuống. Ta còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, bánh trôi dùng thân hình bé nhỏ chắn trước mặt ta, trong tay giơ lền một túi nước làm bằng bong bóng cá, trong túi đầy ắp nước ớt nhắm thẳng vào mắt Bùi Diễn Trinh, nghe thấy nó dùng giọng nói mềm dẻo tựa gạo nếp chấn nhiếp Bùi Diễn Trinh: “Không được đánh mẹ ta, ta có nước ớt!” Hoàn toàn quên mấy ngày thường luôn e dè sợ sệt Bùi Diễn Trinh, vẻ mặt căm thù giặc, hai mắt sáng lấp lánh trợn tròn, cái miệng hồng hào chu lên, giống hệt một bé thỏ trắng đang giương nanh múa vuốt.
Bùi Diễn Trinh có lẽ chưa từng thấy bộ dánh anh hùng ra trận giết địch của bánh trôi, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, chợt phì cười, móc khăn lụa ra lau đi nước ớt trong tay, cúi người dịu dàng hỏi bánh trôi: “Sao Tiêu Nhi lại nói ta đánh mẫu thân con?”
Bánh trôi cảnh giác che chở ta lui dần từng bước, bi bô nói: “Ngài đánh vào lưng mẹ con, đánh mẹ con đau đến phát khóc, con nhìn thấy tất cả rồi.”
Bùi Diễn Trinh vỗ trán, thấy buồn cười.
Ta ngồi xổm xuống, ôm bánh trôi xù lông chim giương cung bạt kiếm, vỗ về nó: “Tiêu Nhi ngoan nào, mẫu thân không bị đánh.” Bánh trôi nhìn ta nửa tin nửa ngờ, dường như còn chưa tin, ta đành phải nói với nó: “Bằng không, mẫu thân đánh lại được chưa nào?” Nói xong ta đứng dậy vỗ vài cái sau lưng Bùi Diễn Trinh, lúc này bánh trôi mới thoáng vừa lòng, dè dặt nho nhã giấu túi nước ớt vào trong tay áo.
Bùi Diễn Trinh mặc hai mẹ con ta giáp công trước sau, vô cùng phối hợp, một lát sau, ngồi xổm xuống cầm lấy bàn tay bé xinh của bánh trôi nắm gọn trong lòng bàn tay, từng bước dụ dỗ: “Tiêu Nhi có muốn phụ thân không?” Nhìn nét mặt bánh trôi ngập tràn nghi hoặc, lại nói tiếp: “Phụ thân sẽ coi Tiêu Nhi và mẫu thân là người quan trọng nhất trên đời, yêu thương che chở, Tiêu Nhi thấy sao?”
Bánh trôi rất bình tĩnh kề sát vào ta, ôm lấy mặt ta chìa tay lau đi vết nước mặt còn đọng lại trên má, nói lời sắt son: “Mẫu thân đừng sợ, Tiêu Nhi bảo vệ mẫu thân!” Tiếp theo nhìn vào nồi canh cá trên bếp lò, chuyển hướng sang Bùi Diễn Trinh, nói bằng giọng bi ba bi bô nhưng vô cùng kiên định: “Mẹ đã có con bảo vệ, không cần phụ thân.”
Mấy lời nói không hề kiêng kỵ của trẻ nhỏ này đã chặn đứng Bùi đại pháp sư, đại pháp hàng yêu phục ma của Bùi thị lần đầu tiên thất bại quay về, hiếm khi thấy thần sắc Bùi Diễn Trinh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bánh trôi trừng mắt nhìn, ấm ức sợ hãi hỏi ta: “Mẫu thân muốn tìm phụ thân ư? Có phải mẫu thân không tin Tiêu Nhi?”
Ta vội nói: “Tin. Mẫu thân đương nhiên tin Tiêu Nhi, mẫu thân chỉ cần Tiêu Nhi bảo vệ, không cần phụ thân.” Bánh trôi có được lời cam đoan của ta bèn nhoẻn miệng cười rất dịu dàng nho nhã, dụi dụi mắt kéo tay áo của ta nói: “Buồn ngủ quá.”
Ta bế bánh trôi, chìa tay nắm lấy tay Bùi Diễn Trinh trấn an y: “Tiêu Nhi mệt rồi, ta đưa nó về nghỉ ngơi, ngài cũng mau ăn cơm tối đi, chớ để ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Vất vả lắm mới dỗ Tiêu Nhi ngủ, ta cũng mệt lắm rồi, trở về sương phòng đuổi Lục Oanh đang chuẩn bị ngủ, nhưng không ngờ con vẹt đang nhắm mắt ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn vầng trăng sáng vằng vặc bên ngoài cửa sổ kích động vẫy cánh, miệng đóng đóng mở mở nhiều lần mà không thể phát ra tiếng nào, cuối cùng giang rộng đôi cánh vỗ “phạch phạch” vài cái rồi bay vút ra ngoài cửa sổ.
Ta nhất thời hiếu kỳ, con vẹt này tuy chưa bao giờ buộc chân nó lại, nhưng cũng không thấy nó bằng lòng rời khỏi cái giá kia, càng không nói đến bay. Tư thái điển hình của một đại gia chỉ nói chứ không làm, sao hôm nay lại có thái độ khác thường như vậy… Ta ngó ra ngoài cửa sổ nhìn vầng trăng treo trên mái nhà, cảm thấy phát hoảng.. Không lẽ là trúng cổ gì rồi?
Nghĩ như vậy, ta không kìm được đi theo hướng con vẹt vỗ cánh bay đi, muốn xem rốt cuộc nó định bay đi đâu, theo nó băng qua mấy cổng tròn tới hậu viện, chỉ thấy nó vỗ cánh hai cái, lướt qua bầu trời đem rồi đứng vững vàng trên vai một người.
Người nọ áo bào rộng đai ngọc đứng đưa lưng về phía trăng tròn, làn gió đêm hiu hiu thổi, vạt tay áo khẽ bay, một đôi mắt ngày thường như giận dữ lại ẩn chứa ý cười giờ phút này bỗng không thấy rõ thần sắc, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từng sợi từng sợi len lỏi qua các kẽ tóc, ánh bạc rắc đầy mặt đất. Ta bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, lui dần về phía sau, không ngờ giẫm lên một gốc cây thược dược nở rộ, dưới chân bị vấp, đang cảm thấy chênh vênh, đã được người ta chìa tay đỡ lấy.
“Diệu Diệu.”
Tống Tịch Viễn nghiêng người đỡ ta, đôi mắt đào hoa bán nguyệt đa tình vẫn như ngày thường, phảng phất như mãi mãi chưa từng biến đổi. Ta rút tay mình từ trong tay hắn, vẫn chưa hạ xuống, lại bị hắn bắt được, ta lại rút tay ra, hắn lại bắt lấy.. Cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn mười lần, ta định rút tay rồi lập tức xoay người đi không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng không ngờ cố rút thế nào cũng không được, đôi tay bị hắn nắm chặt đến phát đau.
Tống Tịch Viễn bắt đầu lấn tới, tia sáng trong mắt mờ mờ tỏ tỏ, con vẹt vỗ vỗ cánh bay khỏi đầu vai hắn, đôi cánh đen mượt che lấp ánh trăng trên đỉnh đầu ta: “Diệu Diệu, nàng có thể nhiều lần rời khỏi lòng bàn tay ta, quá trình này ta không quan tâm cũng không muốn quan tâm, chỉ cần cuối cùng người có thể nắm tay nàng là ta.”
Lòng bàn chân không hiểu sao bỗng lạnh toát, ta nhìn hắn, con vẹt kia đã bay đến đứng trên góc mái hiên, ánh trăng sáng trong chiếu trên gương mặt hắn, vẫn là gương mặt đào hoa xảo trá đầy ý cười: “Diệu Diệu, lời tỏ tình này có hào hùng không? Có khí thế không?”
Ta lập tức đẩy hắn ra, lùi xa hơn hai thước: “Sao nửa đêm nửa hôm ngươi lại ở chỗ này?”
“Bùi Diễn Trinh vì sao lại ở Thẩm gia, thì ta vì sao lại ở Thẩm gia.” Tống Tịch Viễn khoé mắt khẽ chau lại, trả lời rất không nghiêm túc, tiện đà, cúi người khẽ ngắt, lấy xuống một đóa sơn trà trắng muốt mới nở rộ, đưa cho ta: “Diệu Diệu, từ hôm nay trở đi ta là hoa tượng của Thẩm gia, tiểu thư thích hoa gì cỏ gì, chỉ cần mở miệng dặn dò, Tịch Viễn mặc người sai khiến.”
“Hoa tượng?” Ta ngớ ra: “Ai cho phép?”
Tống Tịch Viễn cong cong khóe mắt đầy ấm ức, ngượng ngùng nói: “Ta bằng bản lãnh thực sự vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng, đánh bại toàn bộ sư phụ nổi danh nhất trong thành Dương Châu, mới có được công việc hoa tượng béo bở ở Thẩm gia. Diệu Diệu không tin có thể hỏi đại quản sự Thẩm gia.”
Trong đầu ta “ong” một tiếng, chỉ cảm thấy hàng trăm con ong đang dốc toàn lực lên đường rời nơi ẩn nấp làm ta đầy choáng mắt hoa, chìa tay gạt đóa sơn trà Tống Tịch Viễn đưa tới.
Tống Tịch Viễn không để bụng tiện tay vứt đóa sơn trà trắng muốt kia đi, lại vin cành bẻ một nhánh hoa lựu đỏ au: “Không thích hoa sơn trà sao? Hoa lựu thì thế nào?”
“Tịch Viễn, đừng làm loạn nữa.” Ta đứng cách xa hai thước, bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn cũng không thèm nhìn ta, chỉ cúi đầu hái hoa: “Hay là hoa hồng? Thược dược? Đinh hương? Hoa lài?…” Vừa hái vừa ném, không bao lâu sau hoa đã rơi đầy mặt đất.
“Tịch Viễn.” Ta lại nghiêm mặt gọi hắn.
Tống Tịch Viễn bỗng nhiên chững lại, dừng động tác trong tay, hỏi từng chữ từng chữ: “Hay là, Diệu Diệu chỉ thích vị đầu bếp cầm muỗng kia tặng nàng bông cải trắng?” Đôi mắt bán nguyệt cong cong, cười đến vui vẻ: “Nếu nàng thích bông cải trắng, vậy ngày mai ta lập tức đổi nghề đầu bếp. Chỉ cần nàng thích.”
“Tịch Viễn, ngươi phải hiểu, không liên can đến hoa lựu hay bông cải, không liên can đến hoa tượng hay đầu bếp…”
“Đừng gọi ta ‘Tịch Viễn’! Điềm gở.” Tống Tịch Viễn cắt ngang lời ta: “Nàng có biết? Mỗi lần nàng gọi ta như vậy thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, ta tình nguyện để nàng gọi ta một tiếng ‘Tống công tử’, cũng không muốn nghe nàng gọi ta ‘Tịch Viễn’. Diệu Diệu, nàng có thể không thích ta, mà ta thích ai cũng không phải chuyện nàng có thể quản được!”
Con vẹt trên mái cong lặng lẽ đứng dưới ánh trăng, trên mặt đất loang lổ những bóng đen lớn, trong đêm tối, yên tĩnh mà yên bình, muốn rời nơi ẩn nấp.
~~~~~o0o~~~~~
Chú thích
[1] bốn năm – 四年 đọc là sìnián, tưởng niệm – 思念 đọc là sīniàn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]