Sau khi rời khỏi Tạ gia trang, Phùng Phá Thạch đi từ cuối canh tư đến trưa ngày hôm sau tới thị trấn Vân Thai, còn cách Phùng Sơn bảo khoảng hai trăm dặm.
Trên quảng đường lại có nhiều sơn khê hiểm hóc khó đi, phải trải qua một buổi mới tới nơi.
Phùng Phá Thạch không ghé vào thực quán ăn uống vì sợ phí mất thời giờ, chỉ mua ba cái bánh bao, ăn vội vã rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Cậu bé nghe trái tim đập mạnh bồi hồi hình như linh cảm trước đã có chuyện không lành xảy ra cho Phùng Sơn bảo.
Một điều nữa, Phùng Phá Thạch cần gấp rút gặp lại phụ thân Phùng Phá Sơn để trao lá thư của Trang chủ Tạ Chử Giang, bởi trong lá thư sư thúc viết có nhiều điều vô cùng hệ trọng liên quan tới Phùng Sơn bảo.
Phùng Phá Thạch trổ thuật khinh công đi mãi cho tới khi ánh nắng chiều vừa tắt đã tới con đường nhỏ quanh co dẫn vào Phùng Sơn bảo.
Con đường này tới Phùng Sơn bảo có hơn hai mươi dặm đường sá rất khó đi.
Phùng Phá Thạch vừa phi thân vào con đường nhỏ, chợt giật mình dừng bước.
Cậu bé ngẩng mặt nhìn lên trông thấy một vùng khói lửa cuộn lên mù mịt.
Vùng khói lửa kia rõ ràng đúng là nơi tọa lạc của Phùng Sơn bảo.
Phùng Phá Thạch kinh hãi kêu lên :
- Nguy rồi! Phùng Sơn bảo bị đốt!
Bọn nào đốt Phùng Sơn bảo, nếu không phải là kẻ thù thì còn ai nữa.
Cậu bé rất đỗi kinh hoàng bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-no-trieu-am/2525231/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.