Nắng tháng 6 như đốt cháy cành lá, mặt đất bị nung nóng và đang trút giận bằng cách phả hơi vào người đi đường. Ai cũng bịt kín mít, giấu khuôn mặt đang bực tức vì tắc đường sau lớp khẩu trang. Những quán trà đá, quán kem luôn đông nghịt người, có khi còn cháy hàng. Mấy đứa trẻ ra sức mút những que kem đang tan nhanh trên tay chúng, rồi cười giòn tan vì cái mát lạnh từ nó.
Trái ngược với khuôn mặt bơ phờ bất kì ai trên phố, ở trong nhà hàng Bức Tường, Minh Giao đang tươi tỉnh với bàn ăn "miễn phí". Cũng chả thèm ngước lên nhìn vẻ mặt đăm chiêu của ba người kia. Cô đang đi theo tư tưởng "đèn nhà ai nhà ấy rạng."
Nguyên xoa cằm:
- Hay chúng ta chơi cho cô ta một vố?
- Anh định làm gì?
- Thuê người ám sát.- Nguyên ra vẻ nguy hiểm nói.
An xì một hơi dài.
- Lần này đích thân ba đi đón cô ta, cử người theo sát bảo vệ an toàn cho cô ta 24/24 đó.
- Chẳng lẽ không có sơ hở?
Hoài Minh lắc đầu:
- Không thể đối phó bằng cách này được. Ông già sẽ không để yên đâu.
Nguyên vò đầu rên rỉ:
- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ gọi con nhỏ kém mình 4 tuổi là chị dâu?
- Em cũng không muốn!- An đồng tình rồi quay sang Minh Giao- Giờ này cậu còn ăn được?
Minh Giao cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn biểu cảm của mấy người kia, cô buông ly nước xuống, ngả lưng vào ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-hai-the-gioi/2066378/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.