Đỗ Đức Trí đau lòng ôm lấy Tô Hiển Nhiên đã ngủ say lên trên giường.
Nhậm Thừa Vinh im lặng dọn dẹp chiếc ly bị vỡ xong mới vào theo.
" Cô ấy quá xúc động. " nhìn thấy Đỗ Đức Trí đang tự trách, Nhậm Thừa Vinh nói.
" Do tôi cả. " Đỗ Đức Trí xoa nhẹ đầu của Tô Hiển Nhiên.
Lại đặt tay lên bụng của cô nói.
" Đứa bé thật nhanh lớn. "
" Nó quá nhạy cảm với thế giới bên ngoài. " Nhậm Thừa Vinh nhíu mày nói.
Lúc nãy nguyên khí non nớt ấy phóng ra anh và Đỗ Đức Trí đều có thể cảm nhận được.
Môi Đỗ Đức Trí câu lên.
" Có khi nào trong bụng em ấy có tận hai đứa bé hay không? "
" A?! " Nhậm Thừa Vinh giật mình.
Đỗ Đức Trí lại nói.
" Lúc nãy. . . khi cắn cô ấy, tôi truyền nguyên khí vào xoa dịu đứa bé. Thay vì chỉ một luồng khí nho nhỏ tiếp xúc, tôi lại cảm nhận được hai. "
Nhậm Thừa Vinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên.
Hai anh chồng hít một hơi sâu nhìn chằm chằm Tô Hiển Nhiên, cả hai cứ ngồi đó một lúc lâu thì Tô Hiển Nhiên dần dần tỉnh lại.
Trong mắt cô hiện lên bi thương, thất vọng.
" Nhiên Nhiên. . ." Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí vội vàng gọi.
Đỗ Đức Trí ngồi bên cạnh kéo cô ôm vào lòng nói.
" Chuyện không như em nghĩ đâu. " dừng một chút anh lại nói.
" Em biết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116393/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.