Tô Hiển Như nhíu mày nói.
" Sinh nhật Tú Vi, sao lại không để Nhiên Nhiên qua, anh đang nói chuyện cười sao Liên? Tôi đã nói rõ là chuyện gọi Nhiên Nhiên đến không liên quan gì đến chuyện này. "
Chu Liên bị Tô Hiển Như làm dọa sợ, ông được bà cưng chiều mấy chục năm nên sinh kiêu, hiện tại bị la, chính ông biết bản thân quá phận, nhưng để Tú Vi của ông sống tốt, bị la mắng ông cũng chịu.
Chu Liên nhìn Tô Hiển Như nói.
" Không lẽ em muốn để Tú Vi bị Nhiên Nhiên sỉ nhục nữa sao? Tuần trước con bé bị Nhiên Nhiên hung hăng đánh, ngày đó em không thấy gương mặt con bé bị sưng sao? Mấy năm nay Tú Vi cái gì cũng im lặng, thì em để nó bị ăn hiếp luôn sao? " dừng một chút, hai mắt ông đỏ ửng nói.
" Anh không thiên vị ai hết, anh thương yêu cả hai như con ruột nhưng... anh không thể đứng nhìn Tú Vi bị ăn hiếp mãi thế. "
Tô Hiển Như nhu nhu thái dương khó chịu, bà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, những năm nay tiền hay thẻ bà đều có gửi cho Tô Hiển Nhiên nhưng chưa từng gặp. Chỉ có Chu Liên mới hay đi gặp con bé, nhưng mỗi lần về đều buồn bã, không lẽ những gì họ nói là thật? Tô Hiển Nhiên thật sự đã thay đổi như vậy.
Tô Tú Vi nhìn ra Tô Hiển Như đang suy nghĩ, vội vàng nói.
" Mẹ... nếu mẹ không chấp nhận con với anh Quang qua lại, thì con sẽ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-chong/2116266/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.