Thời gian như ngưng đọng lại trong phút chốc, Dương Mạt nghĩ vậy. 
Sau khi thốt ra câu trả lời ấy, Dương Mạt tiếp tục ăn cơm, thế nhưng cứ cảm tưởng như cổ họng nghẹn ắng mớ cảm xúc rối rắm nào đó, khó lòng nuốt trôi. 
Bên Hàn Thời Vũ mãi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì. 
Cuối cùng Dương Mạt phải lên tiếng: "Cậu ăn đi chứ." 
Hàn Thời Vũ nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn bát cơm mình. 
Phản ứng của hắn có hơi kỳ quặc, nhưng Dương Mạt cảm thấy nó nằm trong dự đoán của mình... Dương Mạt bỗng thấy thật lạ lùng, tại sao nó lại nằm trong dự đoán của mình cơ chứ. 
Hàn Thời Vũ chậm chạp đặt đũa xuống, cười ngượng ngập: "... Hình như em không đói lắm." 
Vớ vẩn. 
Dương Mạt đáp: "À." 
Hàn Thời Vũ ngồi trước bàn học của Lục Hữu Khí, đưa tay muốn chạm vào mấy quyển giáo trình bừa tán loạn, nhưng bàn tay lơ lửng giữa không trung một lúc bỗng rụt về. 
Hắn cầm điện thoại, cúi xuống lướt lướt. 
Im lặng không nói gì. 
Đến khi Dương Mạt ăn xong, Hàn Thời Vũ ngẩng lên hỏi han: "Anh no chưa?" 
Dương Mạt: "Ừm." 
Còn dư chút đồ ăn, trong bát Hàn Thời Vũ. 
Hắn cười, hỏi: "Lãng phí quá ha anh?" 
Sau khi Dương Mạt đứng dậy, hắn ngồi xuống ăn hết bát cơm đã nguội lạnh. 
Dương Mạt quay về với máy tính, đầu óc rối tung, tay gõ phím thoăn thoắt nhưng suy nghĩ lại trôi dạt đến tận phương trời nào. 
Anh ngẫm lại cuộc nói chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-cha-cua-toi/3429960/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.