Lúc này trời đã tối hẳn, mưa to dữ dội, cả đất trời như thể bị nước mưa nhấn chìm vậy. Những người dân thoát lũ đều được dựng lều tạm trú trên đê, nghe nói sáng mai mới được di dời.
Tôi với Tạ Hoè An và anh trai ngồi cạnh nhau trên tấm ván xốp trong lều, cha tôi thì dẫn bà nội tới lều có nhân viên y tế nghỉ ngơi.Họ đã an toàn trở lại rồi!Cuộc gặp gỡ trong đời cứ tưởng là một câu chuyện xưa, nhưng khởi, thừa, chuyển, hợp* khó để người ta đoán được, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài.
Trong lều thắp vài ngọn đèn dấu, mờ mịt hư ảo, xung quanh chúng tôi đều là người, trên mặt lấm lem bùn đất, không khí ẩm ướt, bốc lên một mùi khó chịu.Thấy Tạ Hoè An đi theo mọi người ra ngoài, tôi vô thức gọi anh lại.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, thi thoảng lại có tiếng khóc nức nở.Không cứu được dưa hấu, nhà cũng đã bị phá tan, còn bức ảnh của ông nội tôi…
Tất cả như là một giấc mơ vậy.Tôi chưa kịp lùi lại thì trước mắt đã tôi sầm, một bàn tay che mắt tôi lại, sau đó có người đẩy tôi ra ngoài.Tôi cũng bắt đầu lo lắng cho mẹ, bà ấy đang ở nhà một mình.
Đột nhiên lũ tràn tới, đột nhiên Tạ Hoè An xuất hiện trước mắt tôi.Trong căn lều này có đặt giường xếp thành một hàng dài, không thấy điểm cuối đâu cả. Bên trong đều là người già, trẻ em và người bị thương. Vì nhu cầu giường bệnh nhiều nên mỗi người tối đa chỉ có thể để cho 1 người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-ba-bua/1002908/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.