*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng chúng tôi cũng đã về lại miếu.
Theo sắp xếp của chủ trì, chúng tôi dâng hương lên tượng Long Vương, cầu nguyện cho 1 năm mưa thuận gió hoà, sau đó lại đi bộ sang bờ sông.Tôi hỏi anh tại sao, anh bảo vì nếu thế, vua sẽ không màng tảo triều nữa.Mặt tôi nóng lên, mắng cô ấy: “Nói bậy bạ gì thế hả!”Tôi ngây ngốc nhìn anh: “Chẳng phải ông tin khoa học à?”
Gần thành phố Kinh có một con kênh cái, lúc này hai bên bờ đều bu đen người, trong sông cũng đầy thuyền rồng đang đậu, chúng tôi vừa tới nơi, tiếng pháo đã nổ đì đùng.Tạ Hoè An khăng khăng bảo lúc đó tôi đói quá nên sinh ra ảo giác rồi, chocolate đen thì ngọt cái nỗi gì.Anh tôi và đám bạn của anh ấy cũng tham gia 1 thuyền, đại diện cho con hẻm của chúng tôi.
Tôi nghe tiếng pháo nổ, trong lòng bỗng nghĩ vài tháng trước tôi còn dẫn Tạ Hoè An vào ngõ nhặt pháo làm hư lưới đánh cá của người ta, nửa tháng sau chúng tôi đã ăn mặc thành ra thế này cầu phúc cho họ rồi.Từng chi tiết của Đoan Ngọ hôm đó cùng với nụ cười khẽ của anh đã hoàn toàn khắc ghi trong tâm trí tôi.
Mọi thứ thật quá đỗi thần kỳ.
Tôi với Tạ Hoè An đi tới ngồi xuống tháp cổ được dựng bên bờ sông trong sự bao quanh của mọi người. Nghe nói tháp này là nơi để các thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-ba-bua/1002891/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.