*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sau sự kiện bỏ nhà ra đi đó tôi cũng không được đổi cặp mới, thậm chí Trầm Hạ được nghỉ về nhà biết chuyện còn chế giễu tôi một trận, nhưng nó đã trở thành một đoạn ký ức đáng quý đối với tôi.
Đời người có mấy ai được trải qua nỗi sợ tột cùng đến thế chứ?Tôi lại chạy sang nhà Tạ Hoè An, vốn định hỏi anh có đi hay không, kết quả nghe được mẹ anh đang nói chuyện với một người lớn tới chơi trong nhà: “Haizz, mấy năm trước người ta đến nhà mấy lần nó đều bảo không đi, chẳng hiểu năm nay bị gì nữa, tôi vừa định từ chối thì nó đã nhận giấy đỏ luôn rồi!”Xung quanh chiếc kiệu phủ một lớp vải tuyn mỏng, bay phất phơ trong gió, tay áo quần áo của chúng tôi rất lớn, giờ chẳng ai nhìn thấy chúng tôi đang nắm tay nhau cả, nhưng tôi vẫn lo lắng đến mức ngồi thẳng lưng lên.
Sau đó rất nhiều năm, rốt cuộc tôi cũng không thể quên đi vùng bãi hoang giơ tay không thấy được 5 ngón đó, nhớ tới hơi thở khe khẽ của Tạ Hoè An, còn có lòng bàn tay ươn ướt của anh.
Tất nhiên ngay lúc này, tôi không hề ý thức được những chuyện đó, điều duy nhất khiến tôi không hối hận chính là tờ báo có bức ảnh của tôi và Tạ Hoè An.Anh nói anh thực sự rất hoài niệm, lại hỏi tôi còn nhớ Đoan Ngọ lúc trước ở thành phố Kinh hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-ba-bua/1002890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.