*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Hoè An nói muốn ghi chép lại chuyện của chúng tôi trước kia, nếu sau này nhỡ người này quên mất thì người kia hãy lấy ra cho người đó đọc.Chuyến quay lại này không xa nhưng gương mặt trắng nõn của anh lại đầm đìa mồ hôi, rõ ràng là chạy cực kỳ gấp gáp.Thậm chí tôi còn nghe thấy được tiếng xì xào bàn tán xung quanh.Dưới sự chào mời của cái hộp vàng sáng óng ánh kia, tôi không thể chống lại sự hấp dẫn, thậm chí còn ngừng khóc ngay lập tức.Đến cổng trường, tôi nhìn thấy Tạ Hoè An.Tôi không biết Tạ Hoè An đã đuổi theo mình từ khi nào, chỉ biết bản thân cứ chạy ra khỏi nhà một mạch.Chúng tôi cứ thế một trước một sau mà ra khỏi sân trường, về nhà.Sau khi tiểu phẩm này đã được phát lại bao nhiêu lần đếm không xuể, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà nói với Tạ Hòe An bên cạnh: “Hay là chúng ta ra ngoài nhặt pháo đi?”Lần đầu tiên tôi giới thiệu quê của mình với anh, tôi bảo đó là một vùng quê xa xôi, bạn học của tôi đều ở đó, ông bà tôi cũng ở đó, họ đối xử với tôi rất tốt.Anh học lớp 11, vì để tránh sự kiểm soát của mẹ nên chọn ở trong trường, nửa tháng mới về một lần. Tôi muốn lên án thì đã quá muộn, chỉ có thể đeo cái cặp rách lỗ chỗ cho mình đi tới trường.Quần áo anh không bao giờ có tì vết gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nguoi-ba-bua/1002888/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.