Không suy nghĩ vớ vẩn nữa, việc trước mắt đó là cô không dám về nhà gặp mẹ. Tuy ban sáng đúng là rất tức giận nhưng bây giờ nhớ lại cô mới cảm thấy mình cũng có lỗi. Mẹ đã một mình một thân chăm sóc cô từ bé tới lớn. Bà không quan tâm miệng đời nói thế nào mà vẫn cho cô một cuộc sống như những đứa trẻ khác, đó chính là điều may mắn nhất đối với một đứa bé không có cha như cô rồi!
Mọi việc rối rắm như tơ vò, cô không biết bây giờ chính mình nên làm cái gì cho phải nữa. Người bạn thân nhất cũng rời đi, cô không còn chỗ để ở nữa, dù sao thì cũng chẳng thể nhờ vả Đàm Hoàng Hạo quá lâu được!
Trần Hiểu Ngưng ngẩn ngơ một lát thì có người mang đồ ăn tới. Cô ăn uống xong xuôi rồi lại leo lên giường ngủ tiếp mà không hề phát hiện ra, đây là giường của Đàm Hoàng Hạo.
.......
Thành phố B.
Thiệu Tử Na không muốn lưu lại nơi đó thêm một phút giây nào nữa, cũng sắp tới kì nghỉ dài hạn của sinh viên, cô xin nghỉ nhanh hơn vài ngày rồi quay trở lại Thiệu gia.
Cô cũng không muốn quay về cái chỗ được gọi là Thiệu gia một chút nào. Từ lúc mẹ cô qua đời, nơi đó đã không còn là nhà nữa rồi! Nhưng hiện tại không còn chỗ để đi, chỉ đành trở lại.
Người đàn ông nắm giữ chức vị cao nhất - Thiệu Dương cũng chưa về. Thiệu Tử Na nhếch môi cười mỉa mai, chắc chắn ông ta đang bận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-nam-chinh-doi-dich-xin-dung-keo-ta-vao/2187285/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.