Cuối Đông, Bắc Kinh, năm 2022.
Tôi chật vật cố gắng vặn mở cái khóa cửa bằng kim loại đã cũ kĩ. Tay nắm hình tròn, bề mặt tuy có vài vết han gỉ nhưng vẫn có thể để tôi nhìn thấy chính mình trong đó. Trên tay nắm treo một cái bảng hiệu nhỏ bằng gỗ.
Magasin de seconde main*.
*Magasin de seconde main: Tiệm sửa đồ cũ.
Tôi còn nhớ, khi chị và tôi còn cùng nhau học Cao Trung, chị nói chị biết một chút tiếng Pháp. Kết quả cả chiều hôm đó, tôi miệt mài xin chị nói thêm vài câu tiếng Pháp cho tôi nghe, kèn cựa kéo dài đến tận sáu giờ tối mới quay về kí túc xá.
Tôi học được ở chị một câu tiếng Pháp vô cùng hay, còn định bụng sẽ nói với chị khi chúng tôi ở trên lễ đường.
Épouse-moi, d'accord?*
*Épouse-moi, d'accord?: Cưới em nhé, được không?
Loay hoay mãi mới mở được cánh cửa, tôi liếc mắt nhìn qua một chậu hoa nhỏ ở góc tường, thở phào một hơi rồi ôm theo chiếc hộp nhạc bước vào.
"Xin chào quý khách."
Vụt mất một hơi thở...
Mười năm trôi qua...
-----Hết-----
03:16a.m._19.01.2022.