“Tiểu Duẫn Duẫn, trời sắp sáng rồi, anh cũng nên về thôi, tối lại đến thăm cưng. Đừng sợ, chỗ này có rất nhiều người ở cùng cưng, đến tối anh sẽ dẫn cưng đi gặp chúng.”
Cậu ta xoay người đi tới chỗ ánh đèn lờ mờ nơi góc tường, lúc quay lại trên tay có thêm một ống tiêm, nhẹ nhàng đẩy một cái, một dòng chất lỏng trong suốt phun ra từ mũi kim.
“Tiểu Duẫn Duẫn mệt chết rồi đúng không, ngủ một giấc thật ngon đi nào.”
Tôi không nhúc nhích, cũng không hỏi kiểu câu hỏi “Mày muốn làm gì?” ngu ngốc thế nữa, chỉ nhìn cậu ta chậm rãi chích nước thuốc vào mạch máu mình, cảm xúc lạnh lẽo pha lẫn với đau buốt nghịch lưu, tiếp theo đó chỉ cần lẳng lặng chờ đợi bóng đêm kéo đến là được.
Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh dậy. [kuroneko3026.wordpress.com]
Quả đúng là tầng hầm, thật tối. Bây giờ đang là ban ngày hay ban đêm?
Tôi vô thức muốn cử động gân cốt đau nhức cứng ngắc mà quên bẵng mất bản thân vẫn đang bị khóa trên xe lăn, nhớ lại câu Niết nói trước khi đi, tôi cảm thấy hết thảy đều quá hoang đường buồn cười.
“Căn nhà lầu bỏ hoang này mấy trăm mét xung quanh chỉ đều là công trường không bóng người, bị treo rồi, cưng tỉnh dậy rồi cứ thử kêu to đi, xem thử giọng cưng có thể truyền từ tầng hầm dưới đất ra bên ngoài không. Ngủ ngon đi, Duẫn của anh.”
Duẫn của anh? Ai là Duẫn của mày? Tao?
Ngày hôm qua là lễ Tình nhân phải không? Sinh nhật của Vân, còn bàn với nhau sẽ cùng dùng bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mat/47981/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.