Nhà Phong cũng không xa lắm, đi bộ khoảng hơn nửa tiếng là tới, tôi vừa chạy vừa thầm mắng mình ngu ngốc, tự nhiên quên lái xe, đúng là quá quan tâm sẽ bị loạn trí mà.
Tôi thở hồng hộc, cuối cùng cũng đến nơi. Phong đã chờ tôi ở cửa.
“Xin, xin lỗi, quên lái xe, nên hơi muộn.” Tôi còn chưa thuận khí xong.
“Không sao, không muộn chút nào cả,” Phong cười với tôi, “Vẫn còn cách bình minh xa lắm.”
“Hả…” Là đang nói đùa hả? Kiểu nói đùa gay gắt này bình thường đều là tôi nói với Phong mới đúng chứ?
“Đi thôi.” Phong cười kéo tay tôi.
“Ây da?” Có thứ gì đó đâm vào tay? [kuroneko3026.wordpress.com]
“Xin lỗi, chắc nhẫn sượt qua tay cậu.” Cậu ấy vừa nói xin lỗi vừa giơ tay phải lên, dưới ánh trăng trên ngón áp út thon dài là một chiếc nhẫn bạc lấp lánh rất mới lạ, một con phượng hoàng được chế tác rất tinh tế khắc nổi ở trên, đôi cánh hùng vĩ cùng cái đuôi phượng hoàng tung bay nhô lên khỏi bề mặt chiếc nhẫn, hệt như muốn tung cánh bay lên trời, con mắt được nạm một viên kim cương rất nhỏ, nhưng sáng chói lấp lánh.
“Nhẫn rất đặc biệt, sao trước đây mình không thấy cậu đeo nó?” Lúc thường Phong không đeo phụ kiện gì cả, ngoại trừ sợi dây chuyền vàng 2 năm trước Dực tặng cho cậu ấy, suốt 2 năm qua Phong vẫn đeo nó, có điều từ sau khi chia tay thì cũng không thấy nữa. Tôi nhìn mu bàn tay, bị sượt rách rồi, hạt máu nhỏ nổi lên, có chút tê tê đau đau.
“Có đeo một khoảng thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mat/47978/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.