Edit: Tiểu Mộc
*cảnh báo có H* ( >∀<)ノ
——————————————————
Màn đêm buông xuống, gió mát trăng thanh, sao sáng mơ hồ. Thứ nhiệt hỏa quen thuộc lại nhen nhón trong người Phó Vọng Chi. Hắn thẳng người ngồi cạnh bàn vuông trong nhà, miệng hớp vài ngụm trà xanh, trong lòng suy nghĩ nên áp chế cơn nhiệt hỏa này hay nên ra ngoài tìm người giao phối.
Nếu giống như chuyện lần trước mà nói, quả thực không ổn. Hỏa nhiệt áp chế vài thập niên, đã đi ngược với bản tính thông thường, trước sau gì cũng bạo phát.
Ngay tại thời điểm Phó Vọng Chi rơi vào sâu trong tâm thức của mình, Tạ Trường An đột ngột đạp cửa xông vào.
“Phó huynh!” Há miệng gọi một tiếng thật thân thiết, tay mang theo một bao vải thật to, Tạ Trường An nghiêng bao đổ “ào..ào…” trước mặt Phó Vọng Chi, chẳng mấy chốc châu quang bảo sức đã chất thành một quả núi nhỏ.
Tạ Trường An ngẩng đầu, cực kỳ uy phong gõ gõ lên bàn, tạo dáng như một cường hào sơn đại vương nói “Ở đây có thứ ngươi thích không?”
Phó Vọng Chi nâng một cái khảm cài đầu chạm trổ bằng vàng, suy nghĩ đến giá trị của nó, rồi lại nhìn về phía Tạ Trường An, trêu chọc “Những thứ này rất vô giá, ngươi nóng lòng thành thân đến thế ư, suốt đêm đi trộm một đống giá trang?”
Tạ Trường An vỗ bàn, tay chỉ vào Phó Vọng Chi nói “Gia đây đang một lòng ghi nhớ chuyện bồi thường vòng tay tổ truyền nhà ngươi đấy!”
“Những thứ giá trang dành cho nữ tử này khó lòng vừa mắt ta, vì căn bản chúng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lao-yeu-quai/121840/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.