Edit: Tiểu Mộc
Hồng Nhạc tháng năm năm mười sáu, một tháng năm bất thường, một tháng năm đỏ tươi. Kỳ phát tình của rắn ùn ùn kéo đến.
Vì sao lại nói bất thường?
Vì lúc còn ở hình thú, Phó Vọng Chi không biết đến thứ gọi là cảm giác xấu hổ, cũng không biết đến nơi nào trên ngọn núi này có thể tìm được một con rắn Cát khác để giao phối. Thành yêu mấy năm, những tưởng có thể thu liễm được phần thú tính đó nhưng năm nay hắn không muốn áp chế nữa vì lão hòa thượng đã từng nói, mọi sự đều phải thuận theo tự nhiên.
Cá chép tinh bảo hắn nên xuống núi. Dưới núi không bao giờ tận mỹ nhân kiều nga, không bao giờ tận nhân duyên giai thoại, còn bảo với xà yêu khi trở về nhất định phải kể chuyện cho nó nghe. Xà yêu khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn đi nhưng thình lình hắn nhớ lại những gì lão hòa thượng đã nói trước khi viên tịch, nhớ đến cái tên của mình.
Phó Vọng Chi, có lẽ đã đến lúc phải xuống núi rồi.
Và cứ thế, Phó Vọng Chi xuống núi thật. Hắn đi quanh quẩn dạo chơi ở nhiều địa phương khác nhau, lấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàm như tài tử Giang Nam đường đường chính chính đi trên đường, làm ai cũng phải ngưỡng mộ.
Nhân gian thú vị thật, làm hắn suýt quên mục đích chính là đến để “giao phối”.
Đêm đến, cả kinh thành rực rỡ lấp lánh ánh đèn, người trên đường tới tới lui lui như nước thủy triều lên xuống, hoa lệ phồn hoa.
“Ôi! Thật có lỗi, huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lao-yeu-quai/121837/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.