Edit: Tiểu Mộc
Phó Vọng Chi là một con rắn Cát, toàn thân bao phủ bằng một màu đen như mực, đôi mắt đen vàng sáng tựa như nước sơn, cư ngụ trên núi Bất Lão mấy trăm năm, dĩ nhiên Phó Vọng Chi là một con yêu quái, sống tiêu diêu tự tại một thân một mình như nhàn vân dã hạc, đêm ngắm sao trời, ngày nhìn hoa rơi, truy ngư hí thủy, bất hóa nhân hình, bất vấn nhân gian, bất hiểu hà niên.
Kỳ thật Phó Vọng Chi không phải là yêu núi này nhưng gốc gác thế nào, trong nhà có mấy người, họ hàng ra sao, Phó Vọng Chi đều không nhớ nổi. Chỉ lờ mờ nhớ rằng sau khi bị trọng thương, hắn được một lão hòa thượng tốt bụng cứu giúp, mang về nuôi ở một cái tự viện nhỏ trên núi Bất Lão.
Cái tên ‘Vọng Chi’ cũng là do lão hòa thượng đặt. Ông bảo con rắn này tâm tính tốt, không lấy oán trả ơn, không bạo ngược, không cắn người, không kén ăn, hiền lành dễ nuôi. Điểm lạ lùng duy nhất chỉ có thói quen hay nằm duỗi đầu ra ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong sài phòng, dẫu lão hòa thượng có mang nó đi vào như thế nào cũng không chịu đi, chỉ thích nhìn chăm chăm vào trong đó.
Lão hòa thượng cũng vào sài phòng tìm kiếm rất nhiều lần nhưng trong đó ngoại trừ củi gỗ ra thì chẳng có gì, mãi cho đến khi chết ông vẫn không thể hiểu được con rắn này rốt cuộc là đang nhìn gì. Nhưng chẳng phải sâu xa trong bất kỳ chuyện gì cũng đều là hữu duyên hay sao, vì thế rắn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-lao-yeu-quai/121836/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.