Vấn đề này nói ra thì có phần tế nhị nhưng cô lại chẳng biết tâm sự với ai ngoài Mạch Ninh. Có thể nói với mẹ chồng… nhưng cô cảm thấy việc đoán già đoán non vô căn cứ này của cô không được hay lắm khi chẳng hề có chứng cứ xác minh nào.
Sau một buổi chiều thì thầm to nhỏ cùng với cô ấy, cuối cùng trên con đường mờ sương cũng đã có một tia sáng le lói. Dù khả năng không cao nhưng cô nghĩ mình nên thử.
Trời sẩm tối, Phù Trân trở về nhà. Cô vẫn như mọi khi dọn dẹp sơ qua nhà cửa và chuẩn bị bữa tối, sau đấy là ngồi chờ Mạc Diễm trở về nhà.
Khi anh mở cửa bước vào nhà, chào đón chính là khung cảnh người vợ thân yêu đang ra cửa chào đón mình. Anh hạnh phúc nói không thành lời, mỉm cười ôm và hôn lấy cô.
“Về đến nhà đúng là tuyệt nhất!”
Phù Trân che giấu suy nghĩ nơi đáy mắt, mỉm cười kéo anh vào nhà.
“Hôm nay anh đi làm có mệt không?”
Anh lắc đầu, “Không mệt chút nào. Kiếm tiền về nuôi vợ nuôi con, anh sao có thể mệt được chứ.”
Sau đấy anh cúi gập nửa thân trên xuống, nhẹ giọng nói với chiếc bụng đã nhô lên khá cao của cô.
“Đúng không bảo bối của ba?”
Kết tinh tình yêu của hai người, đây chính là bảo bối nhỏ của anh.
“…” Dù chẳng biết anh đang giấu diếm mình chuyện gì, trước mắt nghe anh nói lời ngọt ngào cô vẫn vô cùng xúc động. Cũng đâu phải lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471172/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.