Vào ngày X tháng X, Phù Trân chính thức lên xe hoa và gả cho Mạc Diễm. Quy mô đám cưới có thể không sa hoa và rầm rộ như lần trước nhưng sự long trọng và cảm giác mang lại cho người ta thấy người chuẩn bị đã chứa đựng tất cả tấm lòng.
Cô chẳng nhớ nổi, lần trước mình đã gả cho anh như thế nào nhỉ?
Cảm giác trống vắng vì có lẽ khi đấy chỉ có mình cô là chờ mong. Buổi tiệc có thể lớn và lộng lẫy bậc nhất nhưng đối với cô, nó lại chẳng đáng giá lấy một cân.
Vào ngày hôm nay, cô lại gật cho người đàn ông đấy. Bước đi trên đôi giày cao gót kim cương khảm đá quý xinh đẹp, cô tiến vào lễ đường với tất cả sự yêu thương và chúc phúc.
Anh đứng ở phía xa, ánh mắt dịu dàng chứa đựng niềm hạnh phúc luôn chăm chú nhìn theo từng bước đi dưới tà váy trắng xinh đẹp của cô.
Phù Trân mỉm cười tươi tắn với hốc mắt rưng rưng, nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh.
Mạc Diễm mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến, cúi thấp đầu ở bên tai cô thì thầm.
“Bà xã, quãng đường còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Bên tai cô như bị anh hun nóng, trái tim đập thình thịch như tiếng trống vang. Cô nhìn anh, giọng nói vang lên mang theo tiếng nghẹn ngào.
“Ông xã, chỉ giáo nhiều hơn.”
Giọt nước mắt rơi, không phải là giọt nước mắt bi thương mà là giọt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471171/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.