“Con xin lỗi… tất cả là tại con.”
“Không đâu Phù Trân à, con đừng khóc.”
“Không, ba mẹ đừng an ủi con. Nếu… hức, nếu con không tới đấy thì đã không xảy ra cớ sự này. Là con, con… con đã hại Mạc Diễm.” Nước mắt như những hạt thủy tinh rơi xuống không ngừng từ hốc mắt sưng húp đỏ ửng. Không khí truyền tới lồng ngực không đủ khiến cô cảm thấy tức ngực, ngực đau nhói khi cất lên từng lời.
Đứng trước mặt ông bà Tống, cảm giác tội lỗi cuồn cuộn dâng trào như dứng thủy triều. Chỉ cần nhìn họ, nhớ lại tới Mạc Diễm thì cô gần như không thể thở nổi.
Cô làm sao có thể đối mặt với họ đây? Họ tốt với cô như vậy mà cô lại đẩy người con trai duy nhất của họ vào chỗ ch.ết!
Cảm giác ân hận và dằn vặt bủa vây lấy cô, dù Phù Trân có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
Ông bà Tống… họ làm sao có thể không đau lòng cơ chứ?
Nhưng họ biết rất rõ về nguồn cơn của sự việc, biết phân biệt trái phải và không vì vậy mà chuốc giận lên người khác. Đúng là vì cứu Phù Trân nên Mạc Diễm mới đến và xảy ra vụ việc đó nhưng không phải không có sự việc này thì con trai của họ sẽ an toàn.
Bà Tống muốn nói nhưng giọng khản đặc, nước mắt lưng tròng đưa tay lau những giọt lệ rơi trên gò má cô. Tiếng nấc nghẹn ngào, bà chỉ nhìn cô với ánh mắt xót xa rồi lắc đầu.
Ông Tống với vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471167/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.