“Ưm…”
Phù Trân cựa quậy người, toàn thân không thể nhúc nhích. Đôi mắt bị bịt lại khiến cô chỉ có thể dùng đôi tai của mình để phán đoán.
Tiếng sóng? Vẫn đang ở trên tàu sao?
“Có… có ai không?” Cổ họng khô khốc khiến cho giọng nói của cô nhỏ bé nghe chẳng có chút sức lực nào.
“Phù Trân?”
“Bạc Nguyên! Anh cũng…”
“Ừm!”
Cuộc đối thoại ngắn nhưng cũng đủ để hiểu rồi.
Rốt cuộc vì sao cô và anh ta lại bị bắt như thế này?
Phù Trân dùng sức cựa quậy mạnh hơn, nhưng kết quả lại chẳng lay động được chút nào. Dù vậy, cô vẫn không bỏ cuộc, ngoan cố dùng sức làm lay chuyển sợi dây đang trói buộc.
Bạc Nguyên cũng giống như cô, toàn thân đều bị trói và bịt mắt. Nghe thấy tiếng động mà cô phát ra, anh ta thở dài đầy bất lực nói.
“Không có kết quả đâu, anh đã dùng mọi cách rồi vẫn chẳng có tác dụng.”
“Nhưng…”
“Hắn ta nói đúng rồi đấy, cô em nên ngồi im giữ sức đi thì tốt hơn… ha ha ha…” Một giọng nói trầm khàn cùng điệu cười đê tiện đột nhiên vang lên từ một phía nào đó.
Phù Trân và Bạc Nguyên không hẹn mà cùng rùng mình một cái, bản năng đề phòng dâng cao.
“Ai… là ai?” Giọng nói của Bạc Nguyên vang lên, bên trong không giấu nổi vẻ run rẩy.
“…”
Giọng nói đểu cáng này, hình như có đã nghe được ở đâu…
Phù Trân cắn góc môi suy ngẫm, một lúc lâu sau đột nhiên hốt hoảng cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471164/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.