Mạc Diễm nghe cô gọi tên mình thì mỉm cười rạng rỡ, nói: “Phù Trân!”
Giọng nói mang vẻ hân hoan khi nhìn thấy cô.
Tâm trạng hiện giờ của Phù Trân chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nhưng nụ cười bất giác nở trên môi là thứ không thể che giấu. Cảm giác buồn tủi và hụt hẫng đan xen trong cô đều tiêu tan khi thấy nụ cười tỏa ra ánh nắng ấm áp của anh.
Mạc Diễm như ánh mặt trời, xuất hiện và sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.
“Anh… vì sao anh lại ở đây…” Cô ngơ ngác, không thể ngờ tới chuyện anh lại từ thang máy đi ra mà không phải ở trong phòng bệnh. Không phải anh không được phép rời khỏi mà chỉ là… Mạc Diễm thường không thích lãng phí thời gian vào những việc không đâu.
Anh từng buộc miệng nói với cô rằng: Tản bộ gì chứ? Thời gian đấy thà ở nhà xem tin tức thế giới còn giá trị hơn.
Tố Nhàn…
Chẳng phải… Tố Nhàn còn đang ở trong kia gần 10 phút rồi sao?
A! Vậy là… chỉ là cô ta đang ngồi chờ đợi?
Phù Trân như phát hiện ra điều gì đấy, ánh mắt loé lên vui mừng. Mạc Diễm nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, anh chỉ mỉm cười rồi nói: “Anh đi tìm em.”
“Tìm em?”
Mạc Diễm không nói gì mà chỉ gật đầu.
Ai! Sao cô lại quên béng đi mất chứ, khi nãy anh ngủ nên cô đã tranh thủ đặt bánh và gọi điện thoại hỏi thăm ông bà Tống cũng như nói một chút về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471146/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.