Phù Trân tỉnh lại đã vào sáng ngày hôm sau. Ánh nắng ngày mới xuyên qua khe cửa sổ cũng không thể làm lu mờ đi sắc trắng bao phủ và mùi thuốc khử trùng đặc trưng ở bệnh viện.
“Ưm…” Cô kêu lên một tiếng nhỏ, khẽ vươn người đưa mắt nhìn xung quanh.
Bầu không khí tĩnh lặng, ánh nắng vàng nhạt hiu hắt lên sườn mặt góc cạnh của người đàn ông. Đôi mắt sắc lạnh của anh khép lại nên cô có thể quan sát rõ đôi mi cong dài như cánh quạt trên gương mặt của anh, khoé môi mím chặt cùng ấn đường nheo lại. Có thể thấy, tư thế ngồi dựa ngủ này với anh không hề thoải mái, giấc ngủ đêm qua không tốt.
Lòng cô trĩu nặng, tâm trạng leo thang rồi lại tụt dốc. Thói quen vui mừng khi thấy anh thật khó bỏ. Nhưng sau khi nhớ lại chuyện ngày hôm qua, tâm trạng cô tất nhiên đã tụt dốc không phanh.
Phù Trân không tiếp tục nhìn anh mà quay đầu đi.
Đầu có chút đâu khiến cô phải đưa tay lên xoa bóp vài cái.
Động thái tuy nhỏ nhưng cũng đã khiến người đàn ông vốn không đấy giấc tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi sao? Có cảm thấy mệt hay đau ở đâu không?” Anh thản nhiên nói với giọng điệu quan tâm, điều này thật hiển nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ nào… anh không biết hôm qua cô đã đến công ty và nghe được cuộc đối thoại đó?
Mà cho dù là vậy thì vì sao anh có thể đối xử với cô như thể mình là một người thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471118/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.