“Anh bị bệnh vì sao không nói cho em biết?” Giọng nói nhẹ nhàng nghe thật chua xót đang mang theo ý oán trách của Tố Nhàn vang lên. Trịnh Vương Niên đi ngay sau cô khoảng cách lịch sự tối thiểu hai bước chân tất nhiên cũng nghe rất rõ.
“…” Vương Niên đánh nhẹ ánh mắt qua nhìn bóng lưng người con gái phía trước, cô vậy mà vẫn bình tĩnh đứng im thế sao?
Anh ta hối hận rồi, sớm biết sẽ gặp ngay tình cảnh éo le này thì anh ta đã không lanh chanh lên đây rồi. Bây giờ anh ta chỉ mong sao hai người ở trong đấy chỉ nên nói và có những cử chỉ vừa phép mà thôi.
Nhưng… điều này có thể sao?
Shit!
Nhân lúc cô không để ý, anh ta ngay lập tức rút điện thoại ra và gửi đi những tin nhắn. Người nhận không ai khác chính là người đàn ông đang ở bên trong.
Phải rồi, chẳng nghi ngờ hay hy vọng thêm được chút nào nữa. Người bên trong xác thực là Tống Mạc Diễm vì cùng lúc đấy, tông giọng nam vang lên.
“Nói cho em để em đến lây bệnh à?”
“Có phải… anh bị bệnh là vì hôm đấy trời mưa đã đi tìm và đón em đúng không?”
“…” Anh không đáp lại, điều này có thể xem như đã ngầm đồng ý.
Anh vì cô ta mà lội mưa lội gió để bị bệnh, còn sợ cô ta bị lây bệnh mà giấu kín đến khi khỏi rồi mới thôi. Còn cô thì sao…
Thì ra không yêu thì sẽ không quan tâm.
Vậy mà cô còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471116/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.