Đặng Thúy Bình vẫn còn hôn mê, Trình Hạo không ngủ không nghỉ canh giữ một bên, làm cho Bà Cả vô cùng cảm động. Bà đau lòng con, khuyên hắn đi về nghỉ. Khuyên can mãi, Trình Hạo mới đồng ý. Về đến nhà, hắn nhìn thấy mấy người Trịnh Hậu Loan ở đó, trong lòng nhất thời căng thẳng, sau đó lại nghĩ mình không lộ ra sơ hở gì. Vì thế hắn tiều tụy cười cười chào hỏi mấy vị khách này. Trịnh Hậu Loan, Đường Chỉ Mạn và anh Tưởng đều rõ ràng là đã từng gặp Trình Hạo, ánh mắt của bọn họ mang theo vẻ khinh thường hèn mọn. Bà Hai và Chu Hồng Hồng chỉ biết là Trình Hạo lai giả bất thiện (không đến với ý tốt),nhưng không biết tình hình cụ thể trong đó ra sao. Trình Hạo hỏi thăm Bà Hai, bà lạnh nhạt đáp. Trình Hạo cũng không ngại, hỏi, "Chú Hai đâu?" "Đi đồn công an rồi." Bà nói xong, quan sát biểu tình biến hóa của Trình Hạo, bổ sung nói, "Một lát sẽ trở về thôi." Trình Hạo nhíu mày, "Sao lại có liên quan đến chú ấy?" "Không có liên quan gì." Chu Hồng Hồng khẳng định nói. Cô tin tưởng Trình Ý, kể cả có nhiều những manh mối bất lợi cho hắn hơn nữa, cô cũng đứng về phía hắn. Cho nên khi cảnh sát hỏi cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là tìm cách giúp Trình Ý làm chứng. Trình Hạo ra vẻ thả lỏng một chút. "Không có liên quan là tốt rồi." Bà cả nhìn thấy con mình sắc mặt mệt mỏi, sau khi chào hỏi mọi người liền giúp đỡ Trình Hạo trở về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ, lúc đi vào trong phòng, Trình Hạo bỗng nhiên bị cửa kẹp, đau đến oa oa kêu lớn. Bà Cả kích động đi ra ngoài lấy thuốc xoa bóp, quay lại thấy Trình Hạo ứa mồ hôi lạnh, bắp chân không thể động đậy. Bà không khỏi kêu to gọi quản gia chạy đến. Kết quả, Trình Hạo lại vào bệnh viện, bởi vì chân bị thương nghiêm trọng. ---- Trình Ý ở đồn công an gặp hai người làm chứng kia. Hai bên không tính là có quen biết gì. Người làm chứng nói tối hôm đó ở gần ngõ nhỏ gặp được Trình Ý, nhưng hai người bọn họ cũng không nhìn thấy rõ ràng. Đối phương đội mũ, chỉ là thân hình và dáng đi, làm cho bọn họ cảm thấy rất giống với Trình Ý. Cảnh sát cảm thấy có điểm khả nghi, lại hỏi một hồi, sau đó thì không thể xác định đó là Trình Ý. Cảnh sát làng Vĩnh Cát, trình độ có hạn. Chuyện bình thường trong làng phần lớn là trộm cắp, vài vụ án nhỏ lặt vặt, rất nhiều vụ không phá được án. Vụ án dính đến mạng người, cảnh sát có vẻ rất tích cực, nhưng khi nhiệt tình ban đầu qua đi, bọn họ lại muốn buông rơi. Trình Ý thì không có chứng cớ ngoại phạm. Trình Hạo thì lại là một người què, nhóm người giúp việc đều nói mười giờ còn nhìn thấy hắn ở nhà. Hơn nữa, tất cả mọi người nói hắn đối với Đặng Thúy Bình thật tốt. Có lẽ là kẻ lang thang phạm án cũng không chừng. Trình Ý cũng không trông cậy vào đám cảnh sát chỉ biết ngồi không ăn lương từ thuế của nhân dân. Hắn khai xong, hoàn tất ghi chép rồi về nhà, nhìn thấy Đường Chỉ Mạn và anh Tưởng cũng tới, hắn trêu một câu, "Các người là tiện đường đến một chuyến hả?" Đường Chỉ Mạn gật đầu, “Ở hai ngày nữa sẽ đi." Khi học đại học, chuyên ngành của cô là pháp y, sau này bởi vì đủ loại nguyên nhân, đang học đành thôi học. Tuy rằng lần này xảy ra chút chuyện, trong lòng Trình Ý đã có định đoạt, nhưng cô vẫn rất không yên tâm. Trình Ý cười thoải mái. "Vậy thì thật là tốt, tôi cũng tính toán hai ngày sau đi. Đợi một chút, tôi phải đi thăm ông anh trai của tôi đã.” ---- Trình Hạo nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nghỉ ngơi hai ngày. Trong lúc đó cảnh sát có đến xò xét, hắn đều cẩn thận trả lời. Cảnh sát đại khái cũng chỉ là đến cho có lệ một chút đúng theo trình tự, hỏi hai lần rồi cũng không nói câu gì. Trình Hạo cảm giác những nỗi khổ mình phải chịu đựng, rốt cục cũng có hồi báo. Từ rất lâu trước đây hắn đã có sát ý đối với Đặng Thúy Bình, nhưng vẫn chưa hạ thủ được. Cho đến trước thanh minh, ả ta cùng một người đàn ông khác trắng đêm lăn lộn. Bị Trình Hạo phát hiện, Đặng Thúy Bình cũng không sợ hãi, lại dám ở trước mặt hắn mang người kia về nhà, buổi tối làm đến mức toàn phòng ở đều có thể ngửi thấy mùi. Trình Hạo oán độc đã đến điểm giới hạn. Vì thế hắn dụ ả đến làng Vĩnh Cát, làm cho ả một lòng một dạ thèm khát Trình Ý. Trình Hạo đã lên kế hoạch rất tốt, làm bộ bị Trình Ý đánh một trận, ngụy trang thành bị thương rất nghiêm trọng. Mà khi thầy thuốc được mời đến, sờ soạng vài cái, Trình Hạo đều kêu chân đau, thậm chí còn rơi nước mắt. Bác sĩ đụng đến xương cốt, hơn nữa thấy phản ứng của Trình Hạo, liền kêu Trình Hạo đi chụp phim để chẩn đoán. Trình Hạo gật đầu đáp ứng. Hắn lên tiếng hỏi bác sĩ đại khái là bệnh gì? Bác sĩ đáp, "Bắp chân bị gãy xương." Trình Hạo đúng là được gãi đúng chỗ ngứa. Tối hôm đó, hắn cố ý khơi mào bất mãn với Đặng Thúy Bình, nói em hắn như thế này như thế kia, Đặng Thúy Bình tức giận, la hét nói em trai hắn là người ả yêu, sau đó ả không kiên nhẫn muốn đuổi hắn đi ra ngoài. Trình Hạo thấp giọng nói một câu, "Đây là nhà tôi, không phải nhà của cô." Đặng Thúy Bình đâu chịu nổi cơn tức như vậy, lửa giận càng cháy mạnh, lập tức chạy ra ngoài. Trình Hạo đi theo sau dùng một số khác gửi tin nhắn cho Đặng Thúy Bình, hắn bắt chước giọng điệu của Trình Ý, ngả ngớn biểu đạt yêu thương với ả, như là anh trai không hiểu được thương hoa tiếc ngọc linh tinh gì đó. Đặng Thúy Bình vui vẻ vô cùng, cho rằng chú Hai thấy ả bị Trình Hạo bắt nạt liền nổi lên ý yêu thương. Trình Hạo hẹn Đặng Thúy Bình ở một địa điểm hẻo lánh. Hắn vì muốn bắt chước thân hình Trình Ý, tăng thêm chiều cao, thậm chí bắt chước tư thế của Trình Ý. Từ cửa sau của nhà họ Trình đi ra, hắn đều đi theo đường nhỏ. Đoạn đường này vốn vắng vẻ yên ắng, huống chi là buổi tối khuya. Trên đường hắn gặp hai người, hắn nhìn thấy từ xa, liền kéo dãn khoảng cách giữa mình và người qua đường, chậm rãi đi tới. Đèn đường mờ mờ, hai người đi đường nhìn thấy cũng mơ hồ, hơn nữa hai người bọn họ và Trình Ý cũng không phải đặc biệt quen thuộc, chỉ cảm thấy bóng lưng này thật giống Trình Ý. Trình Hạo đến ngõ nhỏ lân cận, liền đeo bao tay, khoác áo mưa. Đặng Thúy Bình chờ thật lâu trong ngõ nhỏ tối mờ kia, chú em chồng rốt cục cũng khoan thai chậm rãi đi đến. Ả mừng rỡ tiến lên đón, kêu một tiếng, "Em Hai." Hắn đè thấp mũ, chậm rãi đi về phía cô ta. Đợi đến khi khoảng cách hai người gần thêm, hắn nhanh chóng che miệng của ả, sau đó một con dao liền đâm tới... Đặng Thúy Bình ngã xuống, Trình Hạo nhét áo mưa cùng bao tay vào cái túi nhỏ đã chuẩn bị từ trước. Hắn nhìn thời gian, chạy nhanh trở về nhà họ Trình. Trên đường đi hắn ném gói nhỏ kia vào thùng rác. May mắn là đoạn đường về này không có gặp ai. Sau khi về nhà, thay đôi giày xong, hắn cẩn thận lau đôi giày kia dính máu kia một lần. Trước khi đi tìm ả với nhóm người giúp việc, hắn chuẩn bị một cây kéo. Thừa dịp người bọn họ chạy đi tìm kiếm Đặng Thuý Bình ở khắp nơi, Trình Hạo đi đến thùng rác nhặt cái túi kia lên, cắt thành vài đoạn, phân tán ném vào mấy thùng rác khác nhau. Đám cảnh sát nơi này không phải thần thám, chờ đến khi thật sự nhớ tới phải lục soát thùng rác, thì rác thải cũng đã tập kết đến chỗ xử lý rác thải rồi. Trình Hạo không ngờ tới là, mạng của Đặng Thúy Bình lại cứng như vậy. Hắn kéo dài thời gian đến thế rồi mà ả cũng chưa chết hẳn. Chẳng qua, thương thế quá nặng, hẳn là không cách nào từ quỷ môn quan trở về. Ả mà chết, hắn chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đặng, tương lai mới tươi đẹp đến cỡ nào a. Hắn sẽ có rất nhiều tiền! Cứ như vậy, Trình Hạo cũng chướng mắt với di sản của lão thái gia. Di chúc riêng Lão thái gia cho Trình Hạo là kêu hắn và Trình Ý ở chung với nhau cho tốt, nhưng Trình Hạo làm sao có thể vui vẻ tiếp nhận. Kể cả là giá họa Trình Ý không thành công, hắn cũng không muốn để cho Trình Ý sống thoải mái vui vẻ. Lo lắng duy nhất của Trình Hạo bây giờ chính là bắp chân của hắn, không biết có thể khôi phục lại như lúc ban đầu hay không. Nhưng mà cũng không sao cả, dù sao hắn cũng có tiền. Trình Hạo nhìn bắp chân, nhịn không được nhếch lên cười, sau đó quay đầu liền thấy Trình Ý đứng ở cạnh cửa, nụ cười của hắn trở nên cứng đờ. Cũng không biết Trình Ý đã đứng đó bao lâu, hắn giật nhẹ khóe miệng, "Vui thế sao?" Trình Hạo vội ho một tiếng, "Chú Hai, sao chú tiến vào cũng không gõ cửa." "Ở trước mặt tôi thì không cần phải diễn." Trình Ý không quen nhìn Trình Hạo diễn kịch ở trước mặt hắn, hắn khóa cửa đi tới, nhìn Trình Hạo băng bọc kín cả bắp chân, hắn xuy một tiếng, "Anh đối với chính mình cũng hạ thủ được cơ đấy. Trình Ý biết lực đánh của mình thế nào, sao có thể đến nỗi gãy xương. Cho nên khi Bà Cả đến chất vấn hắn, trong lòng hắn đã nghi ngờ. Sau này hắn tự mình nhìn miệng vết thương, cũng không nhìn ra có thương thế gì nặng, vì thế hắn càng khẳng định trong đó có quỷ kế. Trình Ý không thể ngờ đến là, Trình Hạo lại muốn hại hắn tội mưu sát. Trình Hạo cảnh giác nhìn Trình Ý. "Chú Hai, chú đang nói cái gì vậy?" Vết thương ở chân này, là Trình Hạo nhân lúc Bà Cả rời đi đã dùng ghế dựa tự đập chính mình. Trình Hạo nghĩ, nếu cảnh sát đến kiểm tra, hắn rất dễ bị lộ, chẳng bằng thật sự làm cho bắp chân bị gãy đi là xong. "Tôi nói anh ấy à, trước kia làm việc không cần dùng não, hiện tại ngược lại có thể dùng chút trí não rồi." Trình Ý lấy thuốc ra, kẹp giữa hay ngón tay xoay lòng vòng chơi, trong mắt lộ vẻ châm chọc. "Chẳng qua chuyện xấu mà làm nhiều, cái đuôi nhỏ cũng có nhiều nha." Biểu tình của Trình Hạo có chút khó coi. Trình Ý vòng vo vài vòng, mới đi tìm bật lửa, "Không cần nói cái gì mà hít thuốc phiện, phóng hỏa. Chỉ cần chuyện của Đặng Thúy Bình, anh đã để lại chứng cớ trong phòng anh rồi đấy." Lòng Trình Hạo trầm xuống. Trình Ý không chút để ý đến địa điểm hút thuốc, hít hai cái, "Nghe nói lúc anh nhìn thấy ả, liền ngã ngay tại đầu ngõ hả? Sau đó cũng không bò tới chỗ cô ả." "Đúng." Trình Ý thở ra một vòng khói, tiến sát vào bên tai Trình Hạo, "Vì sao đáy giày của anh lại có máu của cô ta?" Một giây sau đã nghe Trình Hạo nói: "Lúc cảnh sát mang cô ấy đi ra, anh có giúp đỡ, có thể là khi đó văng lên." "Thật không?" Trình Ý dụi thuốc, cười khẽ. Trình Hạo vẫn cố giả bộ trấn định gật đầu. Lúc này hắn đã hiểu được lời mình vừa nói có lỗ hổng, nhưng nhất thời không biết làm thế nào kéo trở về. "Không phải là anh đã thay đổi đôi giày trước khi đi ra ngoài sao?" Trình Hạo nhất thời nói không ra lời, trong đầu suy nghĩ nên tiếp lời như thế nào, nhưng càng gấp lại càng không nghĩ ra được. "Đừng nói với tôi là anh cho rằng lau giày sạch sẽ thì đã an toàn rồi?" Trình Ý cười càng thêm tà ác, "Chẳng lẽ anh không biết máu là rửa không sạch được hay sao?" Trình Hạo bắt đầu sợ hãi. Trình Ý nhìn chằm chằm ánh mắt Trình Hạo, nói ra từng chữ từng chữ, "Đôi giày anh để ở nhà, có phản ứng với máu của Đặng Thúy Bình." Nói xong, Trình Ý liền đứng lên. "Chú Hai, chúng ta là người một nhà không phải sao?" Trình Hạo quá sợ hãi, bất chấp chân bị thương, bổ nhào muốn nắm lấy Trình Ý. "Ừ." Trình Ý vội tránh ra, nhàn nhạt lên tiếng, "Tôi biết cuộc sống trước kia của anh không được khá, vốn nghĩ là, khoản tiền của lão gia tử cũng đủ cho anh tiêu xài cả đời rồi." Ánh mắt Trình Hạo tức thì phát sáng. "Chú Hai, anh biết chú là người tốt mà." "Nhưng anh trở về, còn tính toán hãm hại tôi?" Trình Ý đùa cợt hừ cười, "Anh còn dám chửi bới Chu Hồng Hồng, tôi không giết chết anh, tôi sẽ không xứng làm người đàn ông của cô ấy." "Anh nhận sai rồi, anh cũng đã xin lỗi hai người." Trình Hạo muốn bắt lấy Trình Ý, lại không cẩn thận ngả xuống giường, đụng trúng bắp chân bị thương, hắn ăn đau hét to lên. Trình Ý lạnh lùng nhìn bộ dạng nhếch nhác của Trình Hạo. "Chú Hai, anh xin lỗi, thật đó." Trình Hạo khóc nức nở, khó khăn vịn giường bắt lấy tay Trình Ý, "Anh không chạm qua Chu Hồng Hồng." "Vậy anh bịa chuyện cô ấy có cái bớt thì sao?" Trình Ý xử sự như việc không liên quan đến mình, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài. "Cái bớt, là anh nghe người ta nói." Trình Ý bước chân không ngừng lại. "Lúc Chu Hồng Hồng kiểm tra sức khoẻ, có thầy thuốc thấy được cái bớt của cô ấy, khi bác sĩ đi ra nói với y tá ở bên cạnh. Anh vừa vặn đi qua nơi đó..." Trình Ý hừ lạnh, "Rõ ràng là bác sĩ hoa mắt." "Anh sai rồi, Chú Hai, em đừng đi báo cảnh sát. Nếu Đặng Thúy Bình tỉnh lại, về sau anh sẽ hầu hạ ả cả đời." "Tốt nhất anh nên khẩn cầu cô ta bình an vô sự." Trình Ý kéo cửa ra, nhìn cũng không thèm nhìn Trình Hạo, liền đi ra ngoài. ---- Đặng Thúy Bình bị chuyển đi bệnh viện trên, vẫn đang hôn mê. Trình Hạo đương nhiên không hi vọng cô ta tỉnh lại, nếu cô ta tỉnh chắc chắn sẽ không buông tha hắn. Hắn đành phải dùng chiêu khổ nhục kế với Trình Ý. Trình Ý lãnh lãnh đạm đạm, chưa nói được, cũng chưa nói không được. Lão Đặng từ nước ngoài chạy tới, Trình Hạo muốn giả trang làm con rể tốt, lại bị ông ta quăng sang một bên như không thấy. Đợi cho đến khi ông Đặng nhìn Trình Hạo, ông ta bỗng dung hỏi, "Cậu có biết hiện tại một cái mạng là bao nhiêu tiền không?" Trình Hạo khô khốc cười, "Sinh mệnh vô giá." "Vô giá?" Ông Đặng giống như nghe được một chuyện rất nực cười, ha ha hai tiếng, "Mạng người còn không bằng một căn nhà." Trình Hạo còn chưa kịp nói tiếp, ông Đặng lại nói, "Trước kia có một đốc công gây chuyện, mới một trăm hai mươi vạn, đã xong đời." Trình Hạo cả kinh, lúc ấy hắn còn cho rằng vị đốc công chết là ngoài ý muốn. Ông Đặng ngưng cười, ai oán tàn nhẫn nhìn Trình Hạo, "Mà cậu, con rể của tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ phải xài bao nhiêu tiền mới xứng với thân phận của cậu?" Trình Hạo lắc đầu liên tục, "Con không hiểu ý của cha." "Vậy cậu chỉ có thể chết mà không nhắm mắt." Mặt mũi Trình Hạo trở nên trắng bệch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]