Chương trước
Chương sau
Tối hôm Đặng Thúy Bình gặp chuyện không may, là Trình Hạo nhắc nhở quản gia rằng vợ của hắn sau khi cơm nước xong đi ra ngoài tản bộ, vẫn chưa thấy trở về. Trước khi ra cửa, bởi vì một ít việc nhỏ nên cãi nhau với Trình Hạo, Trình Hạo cho rằng sau khi cô ta hết giận sẽ không có chuyện gì nữa, cũng không chú ý lắm đến giờ giấc. Nhưng đã hơn mười một giờ khuya, vẫn chưa thấy bóng dáng cô ta trở về, vì thế hắn liền nóng nảy sốt ruột.
Trình Hạo điện thoại cho cô ta, không có người nghe máy, hắn bắt đầu lo lắng.
Bà Cả và Bà Hai cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi, Trình Hạo liền không tiện quấy rầy bọn họ, chỉ cùng quản gia nói một tiếng, muốn chống nạn đi ra ngoài tìm vợ.
Quản gia kêu vài người giúp việc, giúp đỡ Trình Hạo đi tìm người.
Trình Hạo rất muốn nhanh chóng tìm được Đặng Thúy Bình, nhưng do chân hắn bị thương, tâm có thừa nhưng lực không đủ, vì thế hắn sai đám người giúp việc chia ra tìm kiếm ở mấy con đường khác nhau.
Đêm đã khuya, làng Vĩnh Cát có vẻ vắng lặng yên ắng, nhóm người giúp việc chạy đôn đáo khắp nơi, xuyên qua mấy con đường mong nhanh chóng tìm thấy người.
Một người giúp việc chạy ngang qua con hẻm kia, phát hiện có chút kỳ lạ. Hắn lấy can đảm, mở đèn pin tiến lên, phát hiện có một người đang nằm trong vũng máu, chính là Đại thiếu phu nhân mà nhà mình đang tìm kiếm. Hắn bị dọa đến mức ngây người, sau đó kêu lên một tiếng, ù té chạy trở về báo cho Trình Hạo.
Theo như sự miêu tả của người giúp việc, Trình Hạo nghe được tin tức này, sắc mặt trắng bệch, tay trống nạn cũng không vững, trong chốc lát, hắn hung hăng lau hốc mắt nói, "Dẫn tôi đến đó."
Đến khi hắn nhìn thấy Đặng Thúy Bình, Trình Hạo liền run rẩy té ngã, trong miệng khẽ gọi, "Thúy Bình... Thúy Bình..."
Người giúp việc kia không khỏi run rẩy, tiến lên nói, "Cậu chủ, tốt nhất chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi."
Trình Hạo lúc này mới khôi phục thần trí, vội vàng gật đầu.
Rạng sáng 12 giờ rưỡi, nhân viên cảnh sát của đồn công an chạy đến. Mấy hộ gia đình xung quanh nghe được động tĩnh đều tò mò ra nhìn. Trong lúc nhất thời, cái hẻm nhỏ tưởng như đang âm u ngủ gật, trở nên sáng trưng.
Cảnh sát xem xét tình huống vết thương của Đặng Thúy Bình, sau đó lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.
Trình Hạo ngơ ngác ngu ngốc, hỏi: "Cô ấy... Không chết?"
Vị kia cảnh sát gật gật đầu.
Ba giây sau Trình Hạo mới có phản ứng, sau đó thì nước mắt lưng tròng mấp máy, "Ông trời phù hộ."
Đặng Thúy Bình không chết tại chỗ, nhưng tình trạng cũng vô cùng nguy kịch, không ai dám chắc cô ta sẽ chết lúc nào.
Trình Hạo cùng lên xe cứu thương đi bệnh viện, nhưng hắn không thể vào phòng cấp cứu, nên chỉ đành ngồi chờ trên hành lang.
Hắn sai nhóm người giúp việc nhóm tạm thời đừng đánh thức Bà Cả và Bà Hai, sáng sớm ngày mai hắn sẽ nói rõ với hai bà tình hình cụ thể.
----
Ngày hôm sau, Chu Hồng Hồng vốn định sau khi ăn cơm trưa với Trình Ý xong sẽ trở về thành phố S. Nhưng mẹ Chu khi đi chợ vào buổi sáng vội vã đem thức ăn trở về, nói là nhà họ Trình đã xảy ra chuyện.
Trong lòng Chu Hồng Hồng bỗng không yên, vội vàng gọi điện thoại cho Trình Ý.
Trình Ý dường như còn chưa dậy, giọng nói còn nhừa nhựa ngái ngủ. Nghe xong mấy câu đơn giản của cô, hắn liền tỉnh, cười lạnh một chút, "Anh đúng là đã đánh giá thấp hắn rồi."
Chu Hồng Hồng nghe được cái từ "Hắn" là ám chỉ ai, truy vấn, "Làm sao anh biết là hắn?"
"Trực giác." Hắn không nhiều lời, dặn dò Chu Hồng Hồng đừng tới nhà họ Trình, có việc gì hắn sẽ điện thoại liên lạc với cô.
Sau khi Trình Ý rời giường, đã thấy Bà Cả và Bà Hai ngồi ở đại sảnh.
Hai người cũng mới vừa biết được chuyện này, vẻ mặt ưu sầu.
Hắn trò chuyện vài câu với hai bà, liền thấy có hai cảnh sát đến.
Công tác điều tra đã được triển khai. Cũng có những cảnh sát khác đến tìm Trình Hạo lấy lời khai.
Hai người cảnh sát này sau khi điều tra một chút tình hình tại nhà họ Trình tối hôm qua xong, tìm ra manh mối từ lời khai của một người giúp việc, trước khi Đặng Thúy Bình ra ngoài đi tản bộ có cùng Trình Hạo ầm ĩ một trận, còn nói muốn đi tìm Chú Hai, người em trai của chồng mới là người cô ta yêu. Mặt khác, theo điều tra tại hiện trường lân cận có phát hiện được hai người nhân chứng, nói tầm hơn mười giờ ngày hôm qua có thấy Trình Ý đi qua nơi xảy ra vụ án.
Nhưng sau khi cảnh sát hỏi Trình Ý, Trình Ý lại nói sau khi hắn đưa Chu Hồng Hồng về xong, liền trực tiếp trở về nhà, ngủ tới khi bị cú điện thoại hồi sáng gọi tới đánh thức.
Việc này không có nhân chứng.
Ở làng Vĩnh Cát, phần lớn là mọi người đều biết nhau, vị cảnh sát lấy lời khai này cũng quen biết cả nhà họ Trình. Nhưng, cảnh sát làm việc coi trọng nhất là chứng cớ, đường từ nhà họ Chu về nhà họ Trình, căn bản không sẽ đi qua cái hẻm nhỏ kia.
Nếu như vậy mà nói thì, Trình Ý là người bị tình nghi nhất.
Trình Ý không thèm để ý chút nào, còn cười hỏi, "Chú cảnh sát à, xin hỏi một chút hung khí tìm được rồi sao?"
Cảnh sát trừng mắt nhìn Trình Ý một cái, "Cái này không thể trả lời."
----
Chu Hồng Hồng ở nhà chờ trong chốc lát, trong phòng khách đi tới đi lui, hoàn toàn không bình tĩnh nổi, vì thế cô tính đi ra ngoài nghe ngóng tin tức. Nhưng bất tri bất giác, cô liền đi về phía nhà họ Trình.
Trên đường đi, cô bắt gặp rất nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ quái, cô làm như không thấy. Trước cửa nhà họ Trình đã có rất nhiều người vây quanh đang nhìn trộm mong nghe được chút tin tức. Nhìn thấy cô đến, những người đó chủ động tránh ra cho cô vào.
Chu Hồng Hồng vội vàng đi vào, đúng lúc nhìn thấy có người quen là cảnh sát ở đây, cô liền lên tiếng chào hỏi.
Vị cảnh sát thấy cô, trách cứ, "Cháu còn dám chủ động tới nhà hắn để bị liên lụy."
Cô sửng sốt, "Quan hệ giữa cháu với nhà này, mọi người không phải đều biết hết hay sao?"
Chú cảnh sát thấp giọng một câu, "Phải biết bo bo tự giữ mình."
Chu Hồng Hồng mơ hồ hiểu được. Nếu Trình Hạo thật sự là hung thủ, như vậy khả năng hắn giá họa cho Trình Ý là có cơ sở. Cô muốn giải thích cho Trình Ý, nhưng lại nhìn thấy có cảnh sát khác đi tới, vì thế cô không lên tiếng.
Cô là con dâu của nhà họ Trình, đi vào trong nhà cũng danh chính ngôn thuận nên cảnh sát cũng không ngăn trở, nhưng hỏi cô về hành tung của Trình Ý vào tối hôm qua.
"Anh ấy... Tối hôm qua đưa tôi về..." Vừa nói xong, Chu Hồng Hồng lại sợ lời khai của mình không khớp với Trình Ý, sợ nếu nói sai lại thành mình ngụy chứng cho hắn, sẽ khiến hắn có thêm phiền toái, liền ngừng lại.
"Anh ta đưa cô về xong là mấy giờ?"
Chu Hồng Hồng cân nhắc xem nên nói như thế nào, sau đó trả lời, "Tôi không nhớ rõ."
Cảnh sát nhìn cô với ánh mắt chứa thâm ý khác, lại hỏi, "Đó là trước mười giờ hay là sau mười giờ?"
"Trước mười giờ." Giọng Trình Ý chen vào.
Chu Hồng Hồng quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn biểu hiện một bộ dạng lười biếng.
Cảnh sát rất không hài lòng với thái độ của Trình Ý, nhưng cũng không nói gì nữa, mang theo đồng đội rời đi.
Nhưng khi cảnh sát còn dang đau đầu tìm kiếm động cơ gây án, thì trên đường trở về đồn công an, đã có đầu mối mới.
Có một chuyện xảy ra bảy năm trước vừa bị đảo điên chân tướng.
Câu chuyện về Chu Hồng Hồng bị đoạt mất trong sạch, vốn là phiên bản Bà Hai nói ra, cũng chính là cô bị Trình Ý làm bậy nên nhà họ Trình đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng mà sau lễ thanh minh, lại đổi thành chuyện mới. Phiên bản đồn đại mới này gọi là chân tướng thật sự, là Đặng Thúy Bình truyền đi. Thì ra Chu Hồng Hồng là bị Trình Hạo cưỡng hiếp, Trình Ý là bị đội vào nón xanh tiếp nhận hàng thừa của ông anh trai.
Vì thế, động cơ gây án dường như đã có điểm đáng tin cậy.
----
Cảnh sát đi rồi, Chu Hồng Hồng sốt ruột hỏi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì, em đừng lo lắng." Trình Ý vẫn tươi cười như trước, ôm cô nói, "Vợ, em về thành phố S trước đi, đợi xử lý xong chuyện này anh sẽ đi gặp em."
Cô níu chặt quần áo của hắn, "Anh sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
Hắn mỉm cười, "Cũng không phải là anh đã cho lời khai xong rồi hay sao, còn có thể có chuyện gì."
Cô ôm lấy hắn, "Em không đi, em xin phép công ty chờ anh rồi cùng nhau về."
"Vợ, chỉ một hai ngày là anh sẽ trở về." Hắn vỗ nhẹ lưng của cô, dụ dỗ nói, "Nhiều nhất là hai ngày."
"Không được." Chu Hồng Hồng ôm hông của hắn không chịu buông, "Em phải nhìn thấy anh mạnh khoẻ không có việc gì mới được."
Trình Ý gối cằm lên đỉnh đầu Chu Hồng Hồng, nghĩ một lát, đồng ý với cô.
Chuyện của Trình Hạo, Trịnh Hậu Loan đã tra được. Vốn Trình Ý không muốn đuổi tận giết tuyệt, dù sao cũng coi như là người một nhà. Kể cả Trình Hạo muốn chiếm toàn bộ di sản, Trình Ý cũng sẽ không để ý.
Nhưng không ngờ Trình Hạo quá xảo quyệt, khiến cho Trình Ý thật sự tức giận. Giờ phút này Trình Ý muốn nhanh chóng giải quyết dứt điểm những chuyện ồn ào này.
Buổi chiều, Trịnh Hậu Loan liền chạy về làng Vĩnh Cát, đồng hành còn có Đường Chỉ Mạn, anh Tưởng. Lúc bọn họ tới nhà lớn nhà họ Trình, Trình Ý đã bị mang về đồn công an lấy lại lời khai.
Bà Hai đi ra tiếp đãi nhóm người bọn bọ, rõ ràng tâm trạng bà không tốt. Từ trước đến giờ bà luôn như vậy, chỉ cần con vừa xảy ra chuyện liền hoang mang lo sợ.
Đường Chỉ Mạn vừa thấy bà, liền hiểu vẻ đẹp của Trình Ý là di truyền từ ai. Ngũ quan của hắn rất giống với Bà Hai, chẳng qua là Bà Hai càng thêm vẻ hồ mị mê hoặc mà thôi.
Việc làm đầu tiên của Trịnh Hậu Loan, chính là an ủi bà và Chu Hồng Hồng, "Bác gái, chị Chu, anh Trình đều đã dặn dò con hết rồi, không có việc gì đâu."
Bà Hai thoáng thả lỏng, mỉm cười nói, "Cảm ơn, thật sự là làm phiền cậu."
----
Chuyện Trịnh Hậu Loan điều ta được, cũng đại khái như mọi người đã biết, nhưng không hoàn toàn như thế.
Về phần chi tiết cụ thể, thì phải nói thế này.
Theo như phiên bản Trình Hạo kể về chuyện năm xưa của hắn, hắn chịu khổ nhọc, tại khu vực khai thác mỏ sống một ngày tựa như trải qua cả một năm. Nhưng trong thực tế, năm đó khi hắn lên kia chiếc xe đen kia, thì bị đánh bất tỉnh, tiền bạc giấy tờ trong người bị lục soát sạch sẽ. Mấy gã đó muốn diệt khẩu, Trình Hạo đau khổ cầu xin tha thứ, kêu cha gọi mẹ, nguyện làm trâu làm ngựa cũng không hề có nửa câu oán hận, cuối cùng giữ lại được cái mạng của mình.
Sau đó, hắn bị bán vào một kỹ viện đen. Cái kỹ viện đen kia, buôn bán chuyên phục vụ đám biến thái nặng khẩu vị. Trình Hạo vốn là ở nơi đó làm cu li, quét rác, rửa nhà xí linh tinh. Sau này ngẫu nhiên có một ngày, một gã béo giàu có đến quán, lại đột nhiên, coi trọng tên quét nhà xí không tiền đồ là Trình Hạo này.
Trình Hạo không có dung mạo xuất sắc, nhưng thân thể gầy yếu, lại khiến lão béo chết mê chết mệt. Trình Hạo cũng từng hăng hái phản kháng, cũng tuyệt thực, chạy trốn, nhưng không có kết quả. Rơi vào đường cùng, hắn khuất phục.
Cũng chỉ qua một đoạn thời gian, lão béo cảm thấy chán ngấy, liền tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Trình Hạo tuy rằng trải qua chuyện không vui vẻ này, nhưng dù sao cũng có buôn bán thân xác, lời không ít tiền, vì thế hắn quyết định luyện thân hình rắn chắc, chuyển đến khu khác làm ăn.
Đặng Thúy Bình đúng là con gái của nhà giàu ở Sơn Tây, nhưng tư cách không cao, quan hệ nam nữ khá hỗn loạn.
Trình Hạo nhìn trúng thân phận của cô ta, quyết định đánh cược một lần đi thỏa mãn cô ta.
Ban đầu quả thực cô ta cũng chi rất nhiều tiền cho hắn, nhưng khi cảm giác tươi mới đi qua, cô ta cũng không yêu sủng hắn nữa.
Trình Hạo không cam lòng, tự biên tự diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Đặng Thúy Bình đầu óc nóng lên, bị hắn cảm động.
Hai vị phụ huynh nhà họ Đặng, cái gì cũng đều chiều theo tiểu công chúa nhà mình, sau khi Trình Hạo trải qua thử thách và tôi luyện, ông Đặng cũng đón nhận vị con rể sáng chói này.
Sau khi cưới, ông Đặng đối với kinh tế của Trình Hạo nắm trong lòng bàn tay, quản lý rất nghiêm khắc, chỉ cho hắn một mỏ nhỏ tại Thiểm Tây. Ngoài mặt nhìn vào, ông Đặng để cho Trình Hạo chủ trì đại cục, nhưng trên thực tế, Trình Hạo chẳng hề có chút thực quyền nào.
Trình Hạo dần dần bất mãn với cái thực tế này.
Hắn điều tra biết được Trình Ý làm ăn vô cùng khấm khá, bắt đầu tìm cách hãm hại. Hắn đem những bi thảm bản thân gặp phải đều quy tội cho Trình Ý, vì đêm đó không ngăn trở hắn rời nhà trốn đi.
Trình Hạo thu mua thanh niên lêu lổng đi Hồng Oa hút thuốc cấm, trà trộn vào khách hàng lén ném mồi lửa qua một cánh cửa sổ, mượn cơ hội tham gia lễ hội chúc mừng gia nhập liên minh công ty, xuyên qua cửa sổ khi châm lửa.
Sau khi phá huỷ Hồng Oa, hắn cảm thấy thật sự thở phào một hơi. Đợi qua năm mới, hắn muốn nhìn xem Trình Ý sẽ gặp phải cảnh bi thảm cỡ nào.
Ai ngờ, Trình Ý vẫn giống như cũ vô cùng nhàn hạ, suy sụp của cửa hàng đối với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trình Hạo quả thực rất hận. Hắn muốn phá hoại tình cảm của Trình Ý và Chu Hồng Hồng, tiêu tiền thuê lưu manh đi đáng Trình Ý, nhưng đều ôm lấy thất bại, đành tạm chấm dứt.
Cùng lúc đó, bởi vì biểu hiện ở trên giường của Trình Hạo ngày càng sa sút, không thể phối hợp với nhu cầu của Đặng Thúy Bình, cô ta đối với hắn cũng từng có vài câu oán hận.
Trước lễ thanh minh, Trình Hạo vô ý nhắc tới, mình đã lâu không về nhà, trong nhà có một em trai, quả thực diện mạo so với Phan An, còn oai hùng hơn hắn rất nhiều.
Đặng Thúy Bình vừa xong nghe liền động lòng.
Trình Hạo lại ấp úng, nói mình trước kia không đàng hoàng, sợ mẹ hắn nghe xong khổ sở, vì thế muốn bịa ra một câu chuyện.
Đặng Thúy Bình đều đồng ý. Dù sao chuyện xưa gì đó tùy tiện hắn sắp xếp, cô ta phối hợp diễn là được.
Mục đích của cô ta chỉ là muốn nhìn thấy cậu em chồng. Quả nhiên, dáng người của cậu em chồng thật tốt, dung mạo cũng tốt, chỉ cần nhìn thôi cô ta đã cảm thấy muốn bay.
Nhưng không ngờ còn chưa chạm đến cậu em chồng, cô ta đã bị hại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.