Tháng mười.
Trăng rất tròn, rất sáng.
Trăng tròn như từ dưới mặt biển đi lên, ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt biển, lóe sáng rạng rỡ.
Cảng thả neo ca nô: hai giờ, đèn vẫn sáng, đèn đường cũng tự động sáng lên.
Đêm, yên tĩnh.
Bởi vì buôn bán khá tốt, Đào Hoa ở trong sân viện cũng bày thêm mấy bàn, còn kêu Hải Dương và tiểu Lam giúp một tay, mấy đứa nhóc cũng tới giúp.
Cả buổi tối, cô rất bận rộn, thật vất vả mới qua thời gian khách dùng bữa tối, cô và tiểu Quyên đang thu dọn bát đĩa và chỗ ngồi ngoài sân viện, lại thấy một người đàn ông quá bia của Hải Dương.
Là khách sao?
Không thể nào? Quán của Hải Dương không có mở đèn.
Nếu là khách nhìn thấy cửa hàng không mở đèn thì sẽ rời đi. Nhưng người đàn ông kia vẫn đi vào trong sân.
Cô bỏ bát xuống bàn, dặn tiểu Quyên một tiếng, sau đó đi qua.
Người đàn ông mặc áo gió màu đen đứng ở trong bóng tối, nếu không phải co nhìn thấy anh ta đi vào, thì sẽ cho rằng bên trong không có ai.
"Xin lỗi, tiên sinh." Sau bài học lần trước, cô dừng ở chỗ sáng gần cửa ra vào hỏi: "Tôi là chủ cửa hàng bên cạnh, quán bia hôm nay nghỉ, anh tới tìm người sao?"
Người đàn ông nghe thấy tiếng quay đầu lại, dừng lại một giây, mới mở miệng nói : "Đúng, tôi tìm người."
Giọng nói của anh ta khàn khàn, khẩu âm tương đối đặc biệt.
Người nước ngoài?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, cô đã nhìn thấy anh ta từ trong bóng tối bước ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong/1829771/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.