"Tư Nhã tướng quân!"
Nghe giọng nói ngọt ngào vọng đến, y hoảng hồn nhìn lại phía sau. Chỉ thấy thân ảnh thanh y lẳng lặng đứng cạnh gốc hoa hải đường, tay ngọc vén qua một nhành hoa sắc đỏ, khóe môi luôn treo nụ cười dịu dàng như lục mai.
"..."
Hồi lâu sau không thấy người nói gì, thanh y nữ tử bước thêm vài bước đến gần hơn, nàng ngó nghiêng đánh giá một hồi, nói:
"Tướng quân lại đến sao?"
Chính Tư Nhã Tịnh cũng không thể hiểu nổi mình, vốn còn đang tâm trạng xấu đến cực điểm, thế nào lại lần nữa đến nơi ngày hôm qua. Nhìn trước mặt là mỹ nhan thanh tú xinh đẹp động lòng người, vẻ chân thực này khiến y phần nào an tâm hơn.
Mấp máy khóe môi, y gượng gạo nói, "Đến làm phiền Tử Thanh cô nương thế này, liệu Hoàng hậu có trách phạt cô nương không?"
Tử Thanh nhìn quanh một vòng, Biệt viện đơn sơ chỉ toàn cây hải đường cũng không có một bóng người, "Hoàng hậu nhà ta thường không quan tâm mấy chuyện này. Người còn sợ ta ở đây buồn chán nên cho phép ta ra ngoài hít thở một chút."
Y gật gù nhìn vào cánh cửa biệt viện đóng chặt kia, "Xem ra Hoàng hậu là người nhân từ không bạc đãi hạ nhân."
Tử Thanh chép chép miệng, cười nói, "Hoàng hậu nhà ta đương nhiên là người tốt rồi."
Bỗng nhiên lại thấy tâm tình được thả lỏng, dường như khi đối diện nữ nhân xinh đẹp này, dễ khiến người ta buông lỏng mọi loại cảnh giác. Những âu lo phiền muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-xuan-thuy/2537915/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.