Nơi vạn dặm xa xôi phương Bắc, thành Vãn Xương toàn bộ đã được gia cố ổn định, các thành lân cận sớm có nghĩa quân Đại Nguyên bảo hộ. Tình hình chiến sự đang nằm ở mức tốt, muôn dân giờ mới được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không còn cảnh ngày ăn chẳng đủ no, đêm ngủ chưa yên giấc, thời thời khắc khắc lo sợ giặc Phạn tập kích. Nay có Hộ Quốc tướng quân trấn thủ cả một vùng biên cương, ngài chu đáo đến mức không bỏ qua bất kỳ huyện nào, ngay cả ngôi làng nhỏ cũng được bảo hộ cẩn thận.
Tướng quân có nói:
"Một con người cũng là mạng người, trong cuộc chiến này sẽ không ai bị bỏ lại."
Vì lẽ đó, ở đây tiếng tăm của Hộ Quốc tướng quân được thần thánh hóa lên rất nhiều lần. Bọn họ tôn sùng, nhất mực tin tưởng vào lá cờ Đại Nguyên.
Cũng không phụ lòng dân chúng, hai tháng từ khi Hộ Quốc tướng quân đến đóng quân ở Vãn Xương, đã thật sự bình định được phản quân.
Lúc này bên trong doanh trại, các vị phó tướng nghiêm túc ngồi hai bên, đến thở cũng không dám thở mạnh. Không khí nặng nề bao trùm, một viên phó tướng hạ thấp thanh âm nói nhỏ:
"Tướng quân lại làm sao vậy?"
Người ngồi bên cạnh là Chu Phúc, sắc mặt hắn giờ cũng không khá hơn là bao.
"Không ổn rồi.."
"..."
Bỗng, một lá thư từ trên cao bị người thẳng tay ném xuống đất, nữ tử hắc y đập bàn quát lớn:
"Chu Phúc! Hoàng Trọng! Bên phía thành Lộ Xương và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-xuan-thuy/2537895/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.