"Tiểu hồ ly, con ở ngọn núi này đã hơn trăm năm rồi, chưa một lần rời khỏi. Con còn chấp niệm gì chăng?"
"Sơn thần, người con đợi đã bội ước. Nhưng mỗi khi nghĩ đến rời khỏi đây, trong lòng con đau lắm."
"Vậy là con không quên được người kia?"
"Phải, một khắc cũng không quên."
"Nhưng người đó sớm quên con đi rồi."
Lần này, tiểu hồ ly im lặng.
Sơn thần thở dài, nhưng nhanh chóng luống cuống khi thấy tiểu hồ ly lông xám nước mắt lã chã rơi.
"Ta chỉ ví dụ thôi, có thể người ấy vẫn chưa quên con…"
"Sơn thần, con đau lắm."
"Con không muốn phải nhớ người kia nữa."
Trăm năm bãi bể nương dâu, lòng người thay đổi, cớ sao lại có một tiểu hồ ly hồn nhiên si tình đến nhường ấy.
Sơn thần thở dài, thực không đành lòng.
" Vẫn có một cách để con quên đi được vạn sự của kiếp này…" Sơn thần bất đắc dĩ, nói ra biện pháp cuối cùng.
"Cách gì vậy?"
"Uống Bàn Minh Tửu. Nhưng phải chấp nhận đánh đổi. Tu vi con mỏng manh, có lẽ uống xong sẽ lịch kiếp làm người, luẩn quẩn mãi trong luân hồi, nhưng sẽ quên được nhung nhớ của kiếp trước. Vậy con…?"
***
Lại nói về thiếu niên đẹp xinh kia, sau khi nhập cung, tiến cử làm phò mã, bị hôn quân nghi ngờ, phản tặc trù dập, tiểu nhân đàm tiếu, cuối cùng dẫn đến qua đời thảm khốc ở tuổi hai mươi chín, tiếng nhơ muôn đời.
Nhưng thể xác trần gian chỉ là hư ảo, nào ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-say-ngu-thuy-my-nhan/2929545/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.