Gió âm thổi hiu hiu.
Canh dần nơi thâm u huyền cốc lảng bảng vài sợi sáng nhạt màu của trăng lạnh.
Trăng lạnh nhập vào dây cung nguyệt, cầm sư khẽ rung ngón, âm điệu tái tê.
Một khúc này là giã từ, y muốn từ bỏ. Y không muốn tiếp tục nữa. Y biết nếu bây giờ mình dừng lại, hết thảy tu vi hành luyện tích góp được suốt vạn năm qua sẽ đổ sông đổ bể; y vĩnh viễn hồn bay phách lạc, vạn kiếp chẳng luân hồi, vĩnh hằng mất đi.
Nhưng không gặp được người kia, dầu y có sống, cũng còn ý nghĩa gì nữa sao?
Hồng trần đay đổ, một kiếp người thăng trầm, vạn năm làm quỷ thâm u, tưởng như biết hết thảy ghê tởm u uất của thế nhân rồi, vậy mà giờ đây, một chữ "tình" là thế nào, cũng ngây ngô không hiểu.
Không ai dạy y.
Người duy nhất, đã sớm biệt lộ, đi mãi không về, nguyện vạn kiếp chẳng gặp.
Thật đáng đời.
Y Vân cuộn người, ôm huyền cầm vào trong lòng. Xích linh nặng nề giam cầm hai cổ tay mảnh khảnh kêu lên leng keng khô khốc, lại như oán than đại môn lạnh lẽo vắng hơi người.
Y cuộn tròn cơ thể lại như một bào thai cô độc, lòng trống rỗng. Y muốn từ bỏ rồi.
Y Vân nhắm mắt, mi thanh mục tú khép hờ, người đổ gục trên nền đất lạnh như nghĩa địa cửu u.
Lạnh quá. Y nhớ hắn. Nhớ vô cùng. Nhưng tên ngốc kia có lẽ đã sớm quên từ ngàn năm.
Đàn dừng càng lâu, sợi xích quấn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-say-ngu-thuy-my-nhan/2929544/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.