Một đêm, lại thêm một đêm nữa trôi qua, cứ thế hai ngày sau khi Lâm Hải Đường mất, Tiệp Tích Ngôn tự nhốt mình trong phòng. Không ăn không uống cũng chẳng nói chuyện với ai. Đứa bé sinh còn chưa được đặt tên. Chậu hoa hải đường mà cô thích cũng dần héo úa... Anh cứ ngồi trên giường, ôm chặt lấy cô. Đôi mắt u ám, nhìn về phía xa xăm không điểm cố định, dưới cằm còn mọc vài cọng râu.
Điềm Thẩm Lang có đến nhà gặp anh, nhưng ngoài việc hắn tự độc thoại ra thì không còn nhận bất cứ phản ứng gì của Tiệp Tích Ngôn. Công ty giờ do Chiếu Tiên và hắn tạm thời tiếp quản trong thời gian này.
Đứa bé kháu khỉnh đáng thương không có sữa mẹ, chỉ có thể thay tạm bằng sữa bột. Nó rất ngoan, đêm không khóc một tiếng. Bà nhìn đứa trẻ, nó có đôi mắt, mũi giống mẹ, cái miệng giống bố. Càng nhìn càng nhớ đến Lâm Hải Đường.
Nhà họ Tiệp liên tiếp mấy ngày bị bao trùm bởi không gian âm u, u buồn...
Tiệp mẫu nấu canh đem sang nhà anh, cửa nhà, cửa phòng vẫn luôn mở. Bà bước vào phòng ngủ, vẫn là cảnh tượng thê lương ấy. Khuôn mặt anh chất chứa đau thương, không một chút biểu cảm, mặc kệ ai đang đến. Bà dịu dàng cất tiếng "Tích Ngôn, ăn chút gì đi. Hai ngày rồi con đã không ăn."
Tiệp Tích Ngôn im lặng không trả lời. Bà lại nói tiếp "Con nghe mẹ một lần có được không?"
.....
Tiệp mẫu không thể khuyên can, tức quá hóa giận, lần đầu tiên bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-hoa-le/2100924/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.