Tiệp Tích Ngôn cùng Lâm Hải Đường đi chơi đến tận chiều mới về, ở ngoài lâu, cơ thể mệt mỏi nên đã thiếp đi. Tiệp Tích Ngôn ngồi trong xe, say mê ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, trắng mịn của cô. Ngón tay dài vươn ra, lướt nhẹ trên mặt cô. Từ hàng mi, đôi mắt, sóng mũi, đôi môi. Ánh mắt ánh lên tia đau lòng, môi mỏng khẽ mấp máy "Hải Đường.... đừng làm vậy, cầu xin em..."
Anh muốn lưu giữ khoảnh khắc này, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai đã sưởi ấm tim anh. Lần đầu gặp cô, anh đơn giản miễn cưỡng chấp nhận cô là em gái, sau này đi đâu cũng bên nhau. Đến lúc Lâm Hải Đường lạc bước, luôn tìm cách giữ anh bên mình, khiến Tiệp Tích Ngôn chán ghét, dù vậy, vẫn muốn cô ở bên cạnh. Tim anh, không biét từ khi nào đã thuộc về Lâm Hải Đường. Khi cô cự tuyệt anh, anh mới nhận ra mình đã yêu Lâm Hải Đường... Hạnh phúc chưa đủ lâu, lại phải xa cô mãi mãi...
Lâm Hải Đường nằm trên giường, mơ màng mở mắt, cô ngủ quên từ bao giờ. Nhìn ra cửa sổ, trời đã tối đen. Đầu cô đột nhiên đau nhức, mắt mờ dần. Lắc nhẹ đầu, Lâm Hải Đường xoa xoa mi tâm. Đúng lúc Tiệp Tích Ngôn đi vào, khóe môi anh giương lên "Em tỉnh rồi sao?"
Lâm Hải Đường nhíu mày, bóng anh sao mờ đến thế? Tiệp Tích Ngôn lại nói "Mẹ có làm bánh, em ăn đi."
Lâm Hải Đường không nhìn rõ trước mặt, cô cười gượng "Vậy sao? Anh... đút cho em đi."
Tiệp Tích Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-hoa-le/2100923/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.