Khi nghe tới câu "A Cẩn sẽ làm phu quân của sư tôn", đầu óc Du Án trong phút chốc bị mắc kẹt, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt khiếp sợ: "Càn quấy! Ngươi từ đâu học được những lời nói khốn nạn như vậy?!" 
Tống Cẩn lặng lẽ nhìn nàng, từ trên mặt nàng nhìn thấy được sự kinh ngạc, không nói nên lời và hồi hộp, nhưng lại cô đơn không thấy được niềm vui như ý hắn muốn. Hắn cụp mắt xuống, một lúc sau chậm rãi nói: "Sư tôn vẫn muốn đuổi A Cẩn ra khỏi sư môn sao?" 
"... Ngươi đây là đang uy hiếp bản tôn sao?" Du Án trừng lớn hai mắt. 
Tống Cẩn không nhìn nàng: "Chỉ cần sư tôn đem A Cẩn đuổi ra khỏi sư môn, A Cẩn liền tìm sư tôn cầu hôn." 
"Láo xược! Tin hay không bản tôn, bản tôn..." 
Hắn giống như một tờ giấy, không thể bị đánh hay mắng mỏ, bản tôn phải làm như thế nào? Du Án đột nhiên bị mắc kẹt. 
Tống Cẩn thấy cô trầm mặc, mím môi ngẩng đầu lên: "Sư tôn đừng nóng giận." 
"Không muốn để bản tôn tức giận thì đừng làm những điều khiến bản tôn phải tức giận!" Du Án buồn bực: "Bản tôn biết rằng ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở Điểu Ngữ Phong, không nỡ rời bỏ bản tôn nên mới nói những điều vô nghĩa này... Nhưng ngươi tuổi tác cũng không còn nhỏ, nên biết cái gì có thể nói, cái gì không nên nói." 
Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau khóe môi có chút chua xót: "Thì ra cầu hôn sư tôn ở trong lòng là điều không thể nói ra được." 
Bởi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217594/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.