Du Án từ vực sâu đi ra, trực tiếp đi đến vườn hoa, không biết có phải là ảo giác của nàng không mà vườn hoa còn ảm đạm hơn nhiều so với lúc nàng rời đi, phạm vi của đám cháy đen cũng không ngừng mở rộng, nếu không tiến hành can thiệp sợ rằng rất nhanh tất cả sẽ lụi tàn. 
Du Án không để ý việc khác, vận chuyển linh lực do đầu ngón tay ép ra, chậm rãi rót vào bên trong vườn hoa. Chữa trị luôn luôn là đau đớn, vườn hoa cảm giác được linh lực, giãy giụa bất an. Những cành hoa hồng chưa khô héo đang dần dần lớn mạnh, chẳng mấy chốc đã tụ lại cùng nhau vung vẫy về phía nàng. 
Vừa rồi lúc nàng ở trong vực thẳm, hoa vẫn đang còn che chở nàng, bây giờ đột nhiên lại tấn công, nguyên nhân sợ rằng chỉ có một. 
A Cẩn đã yếu ớt đến không có cách nào kiểm soát những bông hoa này rồi, bản năng của ma vật còn mạnh hơn ý chí của người trồng hoa, mới đột nhiên chuyển sang tấn công. 
Nghĩ đến tình trạng bây giờ của A Cẩn, trong lòng Du Án lại nặng nề. 
Một chiếc roi lớn vững chắc xoắn từ những cành cây rậm rạp vùng vẫy về phía nàng. Du Án sợ rằng làm tổn thương hoa cộng sinh, Tống Cẩn cũng sẽ có nguy hiểm, chỉ có thể một bên rót linh lực vào vườn hoa, một bên né tránh tấn công của vườn hoa. 
Đồ Đồ thú nói đúng, sau khi vườn hoa được tưới bằng linh lực, các mép bị cháy đen không ngừng phục hồi, một số bông hoa bị thương nhẹ đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217593/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.