Đây là lần đầu tiên Thế Huân nghe được Lộc Hàm thổ lộ tình yêu, trong lòng kích động không thôi, lập tức liền biến bị động thành chủ động, ngậm lấy đôi môi cậu dùng sức mút vào, nước mắt chảy xuống nơi gắng bó của hai người, hương vị mằn mặn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Trải qua chuyện này của Quan Lâm, hai người không có tức giận cãi nhau, ngược lại thổ lộ với nhau, làm tình cảm càng tiến thêm một bước, hai đôi môi giao cùng một chỗ làm thế nào cũng không tách ra được. Bất quá giằng co nửa ngày, hai người cũng đều có chút đói bụng, tuy nói có tình uống nước cũng thấy no, nhưng cái này bất quá chỉ là hình tượng, dù sao người cũng không phải sắt thép, cơm chiều dù sao cũng phải ăn.
“Tay em bị thương, không được lộn xộn! Ngoan ngoãn ngồi xuống sofa xem TV đi, anh đi nấu cơm.” Thế Huân hôn đủ mới buông Lộc Hàm ra, chuẩn bị đi vào bếp nấu cơm. Chính là lại sợ Lộc Hàm động thủ, còn cố ý trương ra gương mặt đặt biệt nghiêm túc dặn dò một câu.
“Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu…” Lộc Hàm làm sao có thể để Thế Huân một mình bận việc, lo lắng muốn cùng đi.
“Vết cắt sâu như vậy sao có thể gọi là vết thương nhỏ! Lộc Hàm, em nếu cứ nhất định đòi nấu cơm, thì sau khi nấu xong phải theo anh đi bệnh viện khám vết thương ngay.” Thế Huân tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc mà uy hiếp.
“Em… em không làm cơm. Nhưng mà em không muốn ở phòng khách xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528328/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.