“Ôi!” Lộc Hàm vừa mới đem trứng đã rán xong để vào trong đĩa, Thế Huân liền trực tiếp dùng tay cầm lên cắn một mồm to, kết quả bị nóng đến miệng kêu ô ô.
“Ai bảo anh ăn vội vàng thế!” Lộc Hàm quay đầu trách cứ Thế Huân một câu, khóe miệng giơ lên một nụ cười vừa ôn nhu lại bất đắc dĩ.
“Ai bảo em nấu ăn ngon quá làm chi!” Tính trẻ con của Thế Huân lại nổi lên, còn cố ý giả bộ nén giận trừng Lộc Hàm, dùng sức thổi trứng rán trên tay, muốn thật nhanh có thể ăn vào miệng.
“Cẩn thận coi chứng nóng, mà có ai ăn tranh cùng anh đâu.” Lộc Hàm thấy Thế Huân bày ra bộ dáng bướng bỉnh của đứa nhỏ liền nhịn không được, cười dặn dò một tiếng rồi quay đầu tiếp tục chiên trứng.
Lúc trước khi Thế Huân ở cùng Quan Lâm, Quan Lâm nhỏ tuổi lại tùy hứng, Thế Huân gần như xem hắn là tiểu hài tử mà sủng, bất kỳ thời điểm nào hai người ở chung anh cũng là người mạnh mẽ. Mà từ sau khi cùng Lộc Hàm sinh hoạt, kể cả lúc Thế Huân còn chưa xác định tâm ý, đã từng vì muốn nhìn bộ dáng ôn nhu tươi cười này của cậu mà giả bộ ngốc nghếch. Ở trước mặt Lộc Hàm, Thế Huân thu lại mũi nhọn của mình, cố ý bài ra tính trẻ con một chút, đổi lại là Lộc Hàm không có biện pháp, hòa nhã chiều chuộng mình, cảm giác được người đau sủng làm trái tim anh tràn đầy thỏa mãn, buông ra phòng bị hoàn toàn rơi vào trong sự ôn nhu của Lộc Hàm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528293/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.