Sau khi Lộc Hàm về đến nhà, sợ rằng Thế Huân đã ngủ, nên không gọi điện chỉ nhắn một tin nhắn bình an rồi đi tắm. Chờ tắm rửa xong cầm lấy di động, có vài cuộc gọi nhỡ đều là Thế Huân đánh tới. Cậu lo lắng vết thương trên cánh tay nh, nghĩ có chuyện gấp liền lặp tức gọi lại.
“Xảy ra chuyện gì!? Có phải hay không tay đau!?” Đầu dây bên kia vừa mới bắt máy, Lộc Hàm liền lo lắng hỏi.
“Không sao không sao, anh chỉ muốn hỏi em đã về tới nhà chưa.” Thế Huân vội vàng giải thích.
“Không phải em có nhắn tin cho anh sao!?” Lộc Hàm yên lòng, nghiêng đầu kẹp điện thoại ở cổ, cầm lấy khăn lau mái tóc ướt sũng.
“Anh… anh muốn nghe tiếng nói của em.” Có lẽ Thế Huân cảm thấy ngượng ngùng, thanh âm trong điện thoại có chút lắp bắp.
Lộc Hàm ngừng lại động tác, khóe miệng giơ lên một nụ cười hiền hòa.
"Lộc Hàm!?” Không nghe thấy Lộc Hàm trả lời, Thế Huân lo lắng hô một tiếng.
“Em nghe. Tay bị thương nên sớm ngủ đi, ngày mai em sẽ qua sớm một chút.” Lộc Hàm đáp lời, cười nhẹ trấn an Thế Huân một câu.
“Hảo.” Thế Huân liền đặc biệt nghe lời lập tức đồng ý.
“Kia… ngủ ngon, ngày mai gặp.” Ý cười trên mặt Lộc Hàm càng sâu, bởi vì lo lắng cho thân thể Thế Huân, nên muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc đàm thoại để anh có thể nghỉ ngơi.
“Lộc Hàm, chờ một chút!” Lúc Lộc Hàm sắp sửa tắt máy, Thế Huân đột nhiên lên tiếng.
“Hửm!? Còn có việc…” Lộc Hàm còn chưa nói xong, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528292/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.