"Lộc Hàm, thực xin lỗi!” Lộc Hàm còn chưa dứt lời, đã bị Thế Huân ở phía sau ôm chầm tới.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi…” Những tiếng xin lỗi liên tiếp truyền vào trong tai Lộc Hàm, chỗ cổ đột nhiên cảm nhận được một mảng ấm áp ướt át.
Lúc Thế Huân ép hỏi Vạn lão bản, biết ông ta từng muốn quấy rối Lộc Hàm ở toilet, sau đó bị sự xuất hiện đột ngột của mình phá ngang. Vạn lão bản mới không có thật sự thực hiện được, cho nên anh đã sơ suất đem chuyện này xem nhẹ.
Thế Huân biết mình đã sai, không nhanh chóng phát hiện Lộc Hàm không phải MB, không nhanh chóng xác định con tim của mình, không nên hoài nghi tình yêu Lộc Hàm đối với mình, lại càng không nên nhẫn tâm đuổi cậu ra khỏi nhà… Điều này sai kéo theo đều kia cũng sai, thành một đống lớn hỗn độn, tóm lại Thế Huân cảm thấy thực có lỗi với Lộc Hàm, rất nhiều chuyện cũng không có cẩn thận nghĩ tới, chỉ nghĩ làm sao mau mau đem được cậu trở về.
Nếu ngày đó mình không có đi quán bar, cũng không đúng lúc muốn đi toilet, như vậy… Hiện tại Thế Huân căn bản là không dám tưởng tượng hậu quả. Nhưng lúc ấy mình đã làm gì đây!? Tin lời nói phiến diện từ Vạn lão bản hoài nghi Lộc Hàm, xem thất kinh của cậu thành chột dạ, châm chọc cậu, nhục nhã cậu, không cho cậu bất luận cơ hội giải thích nào… Ở lúc Lộc Hàm cần mình nhất, chính mình thậm chí không có một câu an ủi, còn tiếp tục sát muối vào miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528277/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.