“Chào dì.” Thế Huân cũng lập tức đi đến trước mặt Lộc mẫu lễ phép mỉm cười.
“Nguyên lai là Ngô tiên sinh, có chuyện tìm Lộc Hàm sao. Đúng lúc dì mua nhiều đồ ăn, vào nhà ăn một bữa cơm rồi hãy về nha.” Lần trước Thế Huân đến nhà Lộc Hàm để lại cho Lộc mẫu một ấn tượng không tồi, Lộc mẫu vừa nhìn thấy anh liền cười mời anh vào nhà ăn cơm.
“Dì à, con…” Thế Huân không dám trực tiếp đáp ứng, cẩn thận nhìn Lộc Hàm đang đứng kế bên.
“Tiểu Lộc!” Lộc mẫu thấy thế, hướng Lộc Hàm nháy mắt, ý bảo cậu mở miệng lưu Thế Huân.
“Ở lại ăn cơm rồi hãy đi.” Mẫu thân cũng đã mở miệng, Lộc Hàm không thể không nể mặt mẹ, chỉ phải kêu Thế Huân lưu lại.
“Cám ơn dì, con liền không khách khí.” Thế Huân lập tức tươi cười đồng ý.
“Lộc Hàm, con tiếp Ngô tiên sinh đi, mẹ đi phòng bếp nấu cơm.” Ba người cùng nhau về đến nhà, Lộc Hàm mẫu dặn dò một câu liền chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm.
“Mẹ, con giúp mẹ.” Lộc Hàm hiển nhiên không muốn cùng Thế Huân một chỗ, đi đến bên cạnh mẫu thân muốn cùng bà vào bếp.
“Ngô tiên sinh là khách, so có thể để người ta một mình ngồi trong phòng khách. Được rồi, không cần con giúp đâu, một mình mẹ là được rồi.” Mẫu thân vỗ vỗ vai Lộc Hàm, không hề cho cậu cơ hội phản bác, lập tức rời đi vào nhà bếp.
“Ngồi đi, tôi giúp anh rót ly nước.” Lộc Hàm chỉ vào sô pha, đi đến một bên giúp Thế Huân rót nước.
“Cám ơn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528276/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.