Khi Thế Huân rửa mặt xong ra khỏi phòng ngủ, theo thói quen tính hít một hơi, nhưng trong không khí rốt cuộc cũng không ngửi thấy mùi thơm phát ra từ nhà bếp.
Thế Huân đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra sữa mà Lộc Hàm mua trước khi rời đi, nhưng mà chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Bữa sáng ngày mai tính sao đây!? Hay cứ dựa theo loại này đi siêu thị mua một thùng cũng được. Sữa Lộc Hàm mua bất quá cũng chỉ là loại phổ biến thông thường, khẩu vị so với những loại sữa khác cũng không khác mấy, chỉ là Thế Huân đã uống quen rồi nên không muốn đổi.
Một ly sữa chỉ cần đứng ở nhà bếp uống là được, nhưng anh vẫn như trước bước ra bàn ăn ngồi xuống, sau khi đổ ra ly thì nhìn cái ghế ở đối diện kinh ngạc thất thần.
Hôm nay là thứ bảy, Thế Huân không có lời mời nào. Lúc anh muốn thoải mái thì lại bận rộn muốn chết, chính là hiện tại thật muốn cấm đầu bận rộn làm việc để quên đi người kia, ngược lại lại quá nhàn rỗi.
Đối với Thế Huân, khó khăn nhất không phải là tiêu phí thời gian như thế nào, cho dù là ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, thời gian cũng có thể từng chút từng chút trôi qua. Nhưng còn cơm trưa biết giải quyết như thế nào đây!? Một tuần nay, Thế Huân đã gần như ăn qua tất các loại “Mỹ thực”, có những loại sơn trân hải vị lúc trước khi còn cùng Quan Lâm nếm qua, những món vừa quý lạ lại ngon, cũng có những món ăn dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528264/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.