“Ngô…” Thế Huân đầu đau như búa bổ từ trên giường ngồi dậy, tối hôm qua lại trằn trọc đến chịu không nổi mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. 
Lộc Hàm rời đi đã qua một tuần lễ, Thế Huân vẫn như trước ở lại trong căn nhà này, trãi qua cuộc sống mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên. 
Từ sau ngày Lộc Hàm rời đi, Thế Huân cố gắng áp chế cảm giác khác thường trong lòng, cái gì khổ sở!? Cái gì luyến tiếc!? Là cậu ta lừa gạt mình trước, còn ở sau lưng mình đi câu dẫn nam nhân khác. Thế Huân liều mạng nghĩ là Lộc Hàm không tốt, sau khi an ủi mình một phen, trong lòng vẫn có cảm giác giống như thiếu thiếu chút gì, hơn nữa một mình ở trong căn nhà trống rỗng, anh càng cảm thấy cô đơn tịch mịch, giống như mọi không khí ấp áp trong nhà đều bị Lộc Hàm mang theo. 
Thế Huân thật sự không biết mình nên làm cái gì, nhàm chán ngồi vào sa lông mở TV, theo thói quen tính giơ cánh tay lên, nhưng bên người lại không có bả vai cho anh khoát. Trong TV chiếu một tiết mục hài, khi quay đầu cũng không có ai có thể cùng nhau thảo luận nói giỡn. Thế Huân vô luận làm cái gì đều không tự chủ nhớ tới Lộc Hàm, hay là đi ngủ, ngủ rồi sẽ có thể đem Lộc Hàm từ trong đầu đuổi đi. 
Thế Huân tắm rửa sạch sẽ chui vào ổ chăn, rõ ràng vẫn là chăn điệm kia, nhưng chỉ có cảm giác lạnh lẽo muốn chết, đem chăn bọc từ đầu đến chân, cũng không cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528263/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.