Mình trước khi ra cửa còn dặn dò một tiếng, Lộc Hàm hẳn là sẽ ngoan ngoãn ở nhà đi!? Thế Huân nhớ tới bộ dáng nhu thuận nghe lời của Lộc Hàm, khóe miệng không tự giác gợi lên thành vòng cung.
“Ngô tổng, Ngô tổng…” Ngô thị đang họp hội đồng quản trị, Thế Huân ngồi ở vị trí chủ trì nhưng bộ dáng lại giống như hồn bay đi đâu đâu. Một chủ quản nêu ra ý kiến chờ Thế Huân hồi đáp, nhưng đợi nửa ngày anh cũng không có phản ứng, lại còn bày ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười. Hiện tại đang bàn về hiện trạng hoạt động của Ngô thị, tuyệt đối là một đề tài nghiêm túc, trong phòng họp một đám chủ quản hai mắt nhìn nhau, đều không rõ Thế Huân rốt cuộc cao hứng cái gì, hoàn cảnh trong lúc nhất thời liền trở nên có chút xấu hổ. Thư ký phụ trách ghi chép cuộc họpngồi bên cạnh Thế Huân vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Khụ khụ… Tiếp tục đề tài vừa mới thảo luận đi.” Thế Huân ho nhẹ một tiếng che đi xấu hổ, thu liễm tâm tình đem tinh lực tập trung lên đề tài thảo luận.
Kế tiếp Thế Huân lại khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh quyết đoán, hội nghị tiến hành cũng rất thuận lợi. Nhưng tới lúc cuộc họp gần kết thúc, một chủ quản hỏi Thế Huân văn kiện hắn đưa anh đã ký tên chưa, Thế Huân chán nản nhớ tới hôm qua mình đem văn kiện về nhà, sáng nay chóng mặt nên quên đem đến công ty, trùng hợp phần văn kiện kia lại đang cần dùng gấp.
“Ngô tổng, ở nhà ngài có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528251/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.