Hai người tắm rửa xong lên giường tiến vào ổ chăn. Lộc Hàm lúc nãy mệt đến xem TV cũng ngủ gục, sau khi tắm rửa thân thể càng thả lỏng, cơn buồn ngủ lại lần nữa thổi đến. Cậu vốn đang có chút lo lắng thái độ của Thế Huân đối với vết bầm trên cánh tay mình, nhưng bị vòng tay cường kiện của anh ôm chặt, nằm trong lòng ngực vừa ấm vừa thoải mái của anh, mí mắt liền không tự chủ được từ từ khép lại.
Nếu là thường ngày, Thế Huân luôn ngủ trước Lộc Hàm, mỗi lần ôm thân thể ấm áp kia, anh cơ hồ có thể lập tức tiến vào trong mộng. Nhưng tối nay, thân thể trong ngực kia tuy rằng vẫn ấm áp, nhưng khi ngón tay Thế Huân sờ đến chỗ vết bầm kia, trong lòng liền trằn trọc, làm sao cũng không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộc Hàm vẫn mệt mỏi như cũ, nhưng thân thể đã hình thành thói quen sinh lý, tới đúng giờ liền thức dậy chuẩn bị nấu bữa sáng. Khi cậu nhẹ nhàng tách khỏi cái ôm của Thế Huân, anh không giống bình thường nửa mê nửa tỉnh siết chặt lấy cậu đòi ôm thêm chút nữa, mà ngủ thực sự trầm, ngay cả Lộc Hàm xuống giường rồi cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Lộc Hàm cũng không quá để ý, nghĩ rằng có lẽ ban ngày anh làm việc quá mệt nhọc, trong đầu tính toán chiều nay khi đi chợ, nhất định phải mua thêm đồ ăn làm cơm chiều phong phú một chút để Thế Huân hảo hảo bồi bổ.
Lộc Hàm đứng cạnh giường nhìn gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528250/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.