Đây là sáng sớm thứ bảy của lần thứ ba Lộc Hàm về nhà. Ra khỏi phòng ngủ, Thế Huân đương nhiên không ngửi được mùi hương bữa sáng Lộc Hàm làm từ phòng bếp bay ra. Anh chậm chạp lê bước vào nhà bếp, mở tủ lấy ra món trứng rán mà tối qua Lộc Hàm đã chiên, trong nồi cũng có cháo bát bảo đã nấu xong. Sau khi đem bữa sáng có sẵn hâm nóng lại, Thế Huân liền múc cháo cùng trứng chiên đem ra bàn ăn.
Thế Huân ngồi vào ghế bắt đầu ăn điểm tâm, một muỗn cháo bát bảo đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào mềm nhuyễn, so với mới nấu không mấy khác biệt, nhưng trứng rán hiển nhiên không còn giòn xốp bằng lúc mới chiên. Thế Huân nghĩ thầm nếu Lộc Hàm ở đây thì thật tốt biết bao, chính mình có thể đứng bên cạnh cậu chờ ăn trứng rán mới ra lò.
Hiện tại Thế Huân đã dưỡng thành thói quen “Xem” Lộc Hàm nấu ăn. Anh nói không thể để cậu nấu ăn ình cả đời, bản thân phải nhìn để học hỏi, nhưng chung quy, Thế Huân chỉ muốn thuận tiện cho việc ăn vụn của mình thôi. Hiện tại ở trước mặt Lộc Hàm, anh hoàn toàn không cần cái gì hình tượng tổng giám đốc Ngô thị, đồ ăn vừa mới nấu xong, liền khẩn cấp dùng tay bóc lên ăn, có khi bị nóng, liền quẹt miệng trừng mắt nhìn Lộc Hàm, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu cậu. Lúc này trên mặt Lộc Hàm sẽ lộ ra nụ cười bất đắt dĩ. Thế Huân rất thích cậu cười như vậy, dịu dàng mềm mại, hoàn toàn là bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528206/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.