Quan Lâm sẽ phải kết hôn, vậy mà trước khi rời đi thậm chí một cái hôn cũng không muốn ình, hiện tại dùng cách gì anh cũng phải phát tiết cơn giận này, dù sao chuyện này chẳng phải cũng đã làm một lần rồi sao. Thế Huân nhớ tới công ty của mình còn có một nhân viên kiêm chức MB. 
Thế Huân không có số điện thoại của Lộc Hàm, nhưng mà tổng giám đốc Ngô muốn biết số điện thoại của một nhân viên bình thường thì quá dễ dàng, chỉ trong một lúc, Thế Huân liền từ quản lý tài chính tra ra số của cậu. 
“Lộc Hàm phải không!? Tôi là Thế Huân, cậu lặp tức đến nhà của tôi ngay.” Đối phương vừa bắt điện thoại, Thế Huân liền biểu lộ rõ ràng mục đích của mình. Chủ yếu là vì Thế Huân cảm thấy, đối với loại MB này không cần phải … quanh co lòng vòng. 
“Ngô… Ngô tổng…” thanh âm Lộc Hàm ở bên kia đầu dây nghe rất bối rối, nói chuyện đều lắp bắp. 
“Sao vậy, sợ Ngô tổng tôi sau khi bao cậu không trả tiền sao!? Nhanh lên lại đây!” Thế Huân trào phúng mà cười, cơ hồ mệnh lệnh vừa mới nói xong, không đợi Lộc Hàm trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại. 
Đến khi đi đến trước cửa nhà Thế Huân, Lộc Hàm mới kịp nhận ra bản thân có bao nhiêu ti tiện! 
Lúc ăn cơm đột nhiên nhận được điện thoại của Thế Huân, còn chưa từ trong kinh ngạc mà bình tĩnh lại liền nghe được những lời không thể chịu nổi của anh, cộng với những sĩ nhục lúc ban ngày, chỉ cần là một người bình thường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528171/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.