Doãn An Thất cầm guitar, chắc anh định hát để dỗ dành tôi.
Tôi bật cười, nói: "Tôi hát một bài cho anh nghe nhé."
Doãn An Thất quay sang nhìn tôi với vẻ trông rất vui, tôi hỏi anh hiệu quả cách âm của phòng bệnh này tốt không, anh nói tốt lắm, dù gì cũng là phòng chăm sóc đặc biệt mà.
Thế là tôi bảo anh đàn một bài đi, anh hỏi tôi muốn hát bài gì, tôi bảo anh đàn cái bài trước đây anh đã đàn để chọc tôi, bắt tôi ngẩng đầu tìm anh bằng cách lần theo giai điệu kia.
Nghe xong anh chợt im lặng, thoạt nhìn như biết trước tôi sẽ chẳng hát bài nào dễ nghe đâu.
Nhưng anh vẫn gảy đàn, tôi chẳng có ý định hát hò gì cả, chỉ muốn cuộc tình này được trọn vẹn, có khởi đầu và kết thúc, hợp rồi lại tan thế thôi.
Mẹ bế tôi trên tay đi chúc Tết nhà Doãn An Thất, anh lấy chiếc xe đồ chơi yêu quý của mình ra để chọc tôi cười, còn len lén hôn má tôi, bảo em gái nhỏ trông xinh quá, lúc đấy tôi tức đến khóc òa lên, mọi người xung quanh thì bật cười.
"Doãn An Thất, chuyện hối hận nhất mà tôi làm trong đời mình chính là đã đồng ý quen anh."
Tôi mặc chiếc áo bông thật dày, đạp trên nền tuyết trắng xóa, tay Doãn An Thất siết chặt tay tôi, siết chặt đến mức làm tôi phát đau, bảo anh buông ra nhưng anh cứ khăng khăng không chịu, anh bảo em nhỏ xíu thôi, buông ra một cái là sẽ bị té. Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053943/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.