Tôi lặng im, bình tĩnh nhìn anh, thật ra tôi đang rất tò mò, sự tồn tại của bài hát kia lẽ ra chỉ có mình tôi biết, ngay cả Tiểu Điềm Điềm còn không biết nữa là.
Về sau trong lúc tức giận tôi đã dứt khoát gom hết từ bản thảo cho đến bản hoàn thành của bài hát ấy thành một chồng thật dày ném hết vào máy cắt giấy, số giấy nhiều đến mức lúc giấy chạy ra thì máy cắt bị kẹt lại, thế là tôi gỡ máy lấy mớ giấy đã bị cắt nửa vời ra, sửa máy xong lại tiếp tục cho vào cắt.
Cả một quá trình lặp đi lặp lại như thế, tôi rất chắc chắn là giấy đã bị nghiền thành mảnh vụn, cuối cùng gom hết quăng vào thùng rác —— Hành động ấy như thể cắt vụn hết những tình cảm và kỷ niệm còn sót lại đến mảnh cuối cùng.
Tôi cứ ngỡ mình đã quên hết mọi thứ, dù sao cũng đã bấy nhiêu năm trời tôi không nhớ đến sự tồn tại của bản nhạc đó.
Vậy mà giờ đây, Doãn An Thất chỉ vừa mới nhắc tên thì lời nhạc và giai điệu đã hiện lên hết trong đầu tôi, phiền quá, phiền chết đi được.
Anh vẫn giữ im lặng, mà anh càng thế thì tôi càng bực, tôi biết mình lòng dạ ác độc không chút lương tâm, thế nhưng cứ nghĩ đến những chuyện trong quá khứ ấy là tôi chẳng cách nào chịu được nỗi đau đớn vây kín lấy mình.
Doãn An Thất cúi đầu định tiến đến hôn tôi, anh vốn muốn hôn môi nhưng tôi quay đầu né đi, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/2053942/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.