Sau khi luật sư Lý hồi phục, liền bị cấm lái xe, thầy Lý mỗi ngày xe đón xe đưa, trong lòng vẫn còn sợ hãi với tai nạn xe.
Buổi chiều thứ tư chỉ có hai tiết, thầy Lý lái xe đến văn phòng luật đón anh, Lý Nhất Minh ở trong phòng làm việc xem văn kiện, cậu chào hỏi với người bên ngoài rồi đẩy cửa đi vào, “Nhất Minh!”
Lý Nhất Minh ngẩng đầu, “Dạy xong rồi à? Ở đây tự chơi đi, anh vẫn chưa làm xong.”
Thầy Lý lấy ghế tựa ra ngồi vào bên cạnh anh, lấy sách từ trong cặp ra, “Anh xem của anh, em xem của em.”
“Thầy Lý, em ngồi ở đây, anh không có cách nào chuyên tâm đâu.”
“Vớ vẩn, hai chúng ta từng ngồi cùng bàn, không phải anh cũng thi đậu đại học đấy sao.” Lý Bất Đổng nằm nhoài trên bàn, Lý Nhất Minh nắm cổ của cậu bảo cậu ngồi thẳng.
“Nói em cả trăm lần rồi, lúc đọc sách phải ngồi thẳng lưng.”
Lý Nhất Minh nhìn dáng vẻ của cậu, đột nhiên muốn cảm thán thời gian thật nhanh, năm tháng thoi đưa, một tấc thời gian một tấc vàng, trưởng thành hơn hồi mười bảy mười tám tuổi, bớt đi tính trẻ con, nhưng vẫn biết diễn xuất thành trẻ con, Lý Bất Đổng của anh, mãi mãi tốt đẹp như vậy, “Anh có thể tự bắt xe về, em không cần chạy tới đây đón anh đâu.”
“Chỉ có anh mới được đón em tan tầm, còn em thì không được? Có phải ở đây thật sự có người quấn lấy anh đúng không?”
“Càng nói càng kỳ cục, là anh sợ em vất vả thôi.” Nhóc hư hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cau-truc-ma/4081252/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.